DEXTER VÀ GIẤC MƠ HẮC ÁM - Trang 177

đang quay cuồng, khi khuôn mặt ngẩng lên, tôi có thể nghe thấy tiếng
Harry bên ngoài cánh cửa, vậy là tôi quay đi ngay trước khi có thể nhìn
thấy ai đó đang nằm trên bàn nhưng...

Tôi choàng tỉnh. Cơn đau dữ dội trong đầu có thể xé toang cả một quả

dưa ruột vàng. Tôi cảm thấy như thể chưa hề chợp mắt, nhưng chiếc đồng
hồ đầu giường cho biết lúc này là năm giờ mười bốn phút.

Lại một giấc mơ khác. Một cuộc gọi đường dài nữa theo đường dây

ma quái của tôi. Chẳng lạ khi tôi đã cương quyết từ chối có những giấc mơ
trong phần lớn cuộc đời mình. Thật ngu ngốc, những thứ biểu tượng quá
hiển nhiên, vô nghĩa. Một mớ hỗn độn của lo lắng không thể kiểm soát
được, một thứ vớ vẩn rành rành thật đáng ghét.

Giờ tôi không thể ngủ trở lại được nữa, khi nghĩ tới những hình ảnh

của lũ trẻ con. Nếu tôi nhất thiết phải mơ, tại sao nó không thể trở nên
giống tôi hơn, thú vị và khác biệt?

Tôi ngồi dậy, xoa xoa hai bên thái dương đang rần rật. Cơn vô thức

khủng khiếp, tẻ ngắt trôi dần đi như hạch xoang nhĩ

[35]

đang yếu dần, tôi

ngồi bên thành giường lơ mơ mụ mị. Chuyện gì đang xảy ra với tôi vậy?
Tại sao nó không thể xảy đến với một ai khác?

Giấc mơ này có vẻ khác biệt và tôi không dám chắc đâu là sự khác

biệt đó, hay ý nghĩa của nó là gì. Lần cuối cùng trước đó, tôi đã hoàn toàn
chắc chắn một vụ án mạng nữa sắp xảy ra, thậm chí còn biết ở đâu. Nhưng
lần này...

Tôi thở dài và lê bước vào bếp tìm nước uống. Cái đầu Barbie lại kêu

cạch, cạch khi tôi mở tủ lạnh ra. Tôi đứng đó, ngắm nhìn, uống một cốc lớn
đầy nước lạnh. Đôi mắt màu xanh sáng chăm chú nhìn lại tôi không chớp.

Tại sao tôi lại có một giấc mơ? Liệu có phải đó chỉ là sự căng thẳng

sau những cuộc phiêu lưu tối hôm trước đang bật ngược trở lại từ phần vô

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.