DEXTER VÀ GIẤC MƠ HẮC ÁM - Trang 179

Chương 16

Harry không chết một cách nhanh chóng và cũng chẳng chết một cách

dễ dàng. Ông đã trải qua một thời gian dài khủng khiếp của riêng mình,
điều ích kỷ đầu tiên và cuối cùng ông từng làm trong đời. Harry chết trong
vòng một năm rưỡi, chết dần chết mòn, hôn mê trong vài tuần, rồi lại hồi
tỉnh gần như bình thường, khiến tất cả chúng tôi chóng mặt vì phỏng đoán.
Liệu có phải lần này ông sẽ ra đi, hay ông đã đánh bại hoàn toàn bệnh tật?
Chúng tôi chẳng bao giờ biết được, nhưng vì đó là Harry, với chúng tôi bỏ
cuộc dường như thật ngu ngốc. Harry sẽ làm điều gì đúng đắn, cho dù có
khó khăn đến thế nào đi nữa, nhưng với cái chết điều đó có nghĩa là gì đây?
Liệu có đúng đắn không khi chiến đấu quyết liệt bám trụ lại và làm cho
chúng tôi phải chịu khổ sở qua một cái chết dài vô tận, trong khi cái chết
kiểu gì cũng sẽ tới bất chấp Harry có làm gì đi nữa? Hay đúng đắn có nghĩa
là ra đi một cách trang nhã, không gây ồn ào?

Ở tuổi mười chín, chắc chắn tôi chưa thể biết câu trả lời, cho dù tôi đã

biết về cái chết nhiều hơn phần lớn những gã trai mới lớn khác trong lớp,
đần độn và mặt đầy trứng cá, hồi năm thứ hai tại Đại học Miami.

Một buổi chiều mùa thu đẹp trời sau giờ hóa học, trong lúc tôi bước

đi qua khuôn viên trường tới câu lạc bộ sinh viên, Deborah xuất hiện bên
cạnh. “Deborah,” tôi gọi cô, nghe có vẻ rất có chất sinh viên, tôi nghĩ vậy,
“lại đây uống một lon Coke nào.” Harry đã bảo tôi nên la cà tới câu lạc bộ
sinh viên và uống Coke. Ông nói như thế sẽ giúp tôi hòa nhập vào nhân loại
và học được cách những người khác cư xử. Tất nhiên rồi, ông đã đúng. Bất
chấp những tồn hại mà hàm răng của tôi phải chịu, tôi đã học được rất nhiều
về những giống người khó chịu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.