DEXTER VÀ GIẤC MƠ HẮC ÁM - Trang 180

Deborah, ở tuổi mười bảy, ngay từ lúc ấy đã quá nghiêm túc, lắc đầu.

“Bố,” cô em tôi nói. Ngay sau đó, chúng tôi đi xe băng qua thành phố tới
bệnh viện nơi người ta đã đưa Harry vào. Bệnh viện không phải là tin tốt
lành. Thế có nghĩa là các bác sĩ muốn nói Harry đã sẵn sàng để chết và đề
nghị ông nên hợp tác.

Harry trông không được tốt khi chúng tôi tới nơi. Ông xanh xao và

bất động trên tấm ga trải giường tới mức tôi nghĩ chúng tôi đã đến quá
muộn. Ông gầy xọp đi và hốc hác sau cuộc tranh đấu kéo dài, với mọi
người dường như có thứ gì đó bên trong ông đang gặm nhấm dần mọi thứ.

Chiếc máy thở bên cạnh rít lên khe khẽ, âm thanh như của Darth Vader

[36]

vọng lên từ một nấm mồ sống. Nói một cách chính xác, Harry vẫn còn
sống. “Bố,” Deborah cầm tay ông gọi. “Con đưa Dexter đến đây.”

Harry mở mắt, nghiêng đầu về phía chúng tôi, gần như thể một bàn

tay vô hình nào đó đã đẩy nó từ phía bên kia cái gối. Nhưng chúng không
còn là đôi mắt của Harry. Đó là hai hố sâu mờ đục màu xanh, đờ đẫn, trống
rỗng, vô hồn. Thân thể Harry có thể vẫn còn sống, nhưng ông không còn ở
trong đó nữa.

“Không khả quan,” y tá nói với chúng tôi. “Bây giờ chúng tôi đang cố

giúp ông ấy cảm thấy dễ chịu.” Cô ta đang bận rộn với một bơm tiêm lớn
vừa cầm từ trên khay lên, hút đầy thuốc vào trong đó, rồi giơ ngược lên để
đẩy không khí ra.

“Đợi đã...” tiếng nói yếu ớt đến mức thoạt đầu tôi nghĩ có thể đó là

âm thanh của chiếc máy thở. Tôi nhìn quanh phòng và đôi mắt tôi cuối cùng
dừng lại trên những gì còn sót lại của Harry. Sau tấm màn trống rỗng đờ
đẫn của đôi mắt ông, một đốm sáng nhỏ đang lóe lên. “Đợi đã...” ông lặp
lại, hất hàm về phía người y tá.

Cô ta không nghe thấy ông nói gì, hoặc quyết định tảng lờ ông. Cô ta

bước tới bên cạnh, nhẹ nhàng nâng cánh tay gầy gò xương xẩu lên. Người y

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.