Trong giây lát, tôi chẳng biết phải nói gì, một cảm giác luôn thật khó
chịu. Tôi không ngờ cô em tôi lại có khả năng quan sát sắc sảo đến mức
này. “Tại sao, Deborah...”
“Nghe này, anh nghĩ em không biết những trò nịnh nọt cần được thực
hiện thế nào, có thể về chuyện ấy em không được tài năng bằng anh, nhưng
em biết tất cả bọn họ sắp có một quãng thời gian bận rộn che chắn cho cặp
mông của chính bọn họ. Điều đó có nghĩa là sẽ chẳng có ai thực hiện công
việc cảnh sát đúng nghĩa.”
“Ý em là em vừa nhìn ra cơ hội để tự làm ít nhiều việc đó ư? Hoan
hô, Deb.”
“Và cũng có nghĩa là em cần anh giúp hơn bao giờ hết.” Cô đưa một
bàn tay ra nắm chặt lấy tay tôi. “Làm ơn được không, Dexy?”
Tôi không biết điều gì làm mình bị sốc nhiều hơn, sự sắc sảo của
Deb, việc cô nắm tay tôi, hay cách cô dùng biệt danh “Dexy”. Tôi không
còn được nghe cô nhắc tới biệt danh ấy từ khi mười tuổi. Cho dù cô có chủ
ý hay không, khi gọi tôi là Dexy, cô đã đưa cả hai chúng tôi quay về giữa
Miền đất của Harry, nơi gia đình là điều quan trọng nhất, những bổn phận
cũng hiện hữu thật không kém gì những cô gái điếm không đầu. Tôi còn
biết nói gì đây?
“Tất nhiên rồi, Deborah,” tôi nói. Đúng là Dexy. Như thế gần như đủ
để tôi cảm thấy mình có cảm xúc.
“Tốt lắm,” cô nói và quay lại luôn với công việc, một sự thay đổi
chóng vánh thần kỳ khiến tôi phải ngưỡng mộ. “Vậy thì ngay lúc này, cái gì
là điều cần quan tâm đến?” cô hỏi, đồng thời hất hàm lên phía lầu hai.
“Các mảnh thi thể,” tôi nói. “Theo những gì em biết, có ai đang tìm
kiếm chúng chưa?”