ta nói.
Không có vết máu nào hết. Tôi có thể nghe thấy những từ đó lặp đi
lặp lại trong đầu mình, lần sau to hơn lần trước. Không có vết máu dinh
dính, nóng hổi, nhem nhuốc, đáng sợ nào cả. Không giọt. Không vết.
KHÔNG HỀ CÓ MÁU.
Tại sao tôi lại không nghĩ tới điều đó chứ?
Nghe giống như mảnh ghép còn thiếu của một thứ mà trước đây tôi
không hề biết là chưa hoàn chỉnh.
Tôi không giả bộ mình hiểu điều đó có nghĩa là gì với Dexter và máu.
Chỉ nghĩ tới điều đó thôi cũng đủ làm răng tôi nghiến chặt - ấy vậy mà, nói
cho cùng, tôi đã lấy nó làm sự nghiệp, làm chủ đề nghiên cứu, một phần
công việc thực sự của mình. Rõ ràng có điều gì đó rất bí hiểm đang diễn ra,
nhưng tôi cảm thấy có chút khó khăn để lưu tâm. Tôi dù gì vẫn là tôi, đó
chẳng phải là một đêm thật thú vị khi chặt một gã sát hại trẻ con ra từng
khúc sao?
Nhưng chuyện này…
“Không sao chứ, Dexter?” Vince hỏi.
“Tôi đang bị ấn tượng,” tôi nói. “Hắn làm chuyện đó thế nào?”
“Còn tùy.”
Tôi nhìn Vince. Anh ta đang nhìn chăm chăm vào một nắm bã cà phê,
thận trọng bới gẩy nó bằng một ngón tay đi găng cao su. “Tùy vào cái gì,
Vince?”
“Vào việc hắn là ai và chuyện hắn đã làm là gì,” anh ta đáp. “Ha -
ha.”