Có chút gì đó hơi gượng gạo trong nụ cười châu Á rạng rỡ của Vince.
Như thể anh ta đã học cách cười từ một cuốn sách ảnh. Thậm chí khi anh ta
đưa ra những lời bỡn cợt tục tĩu lúc cần thiết với đám cảnh sát, chẳng ai nổi
điên với anh ta cả. Cũng chẳng ai cười, nhưng điều đó cũng không khiến
anh ta dừng lại. Anh ta luôn thực hiện đủ mọi cử chỉ lễ độ đúng đắn, nhưng
dường như lúc nào cũng mang vẻ giả tạo. Tôi nghĩ có lẽ chính vì thế tôi
thích anh ta. Một anh chàng nữa cũng đang giả bộ có nhân tính, giống như
tôi vậy.
“Thế nào, Dexter,” Vince lên tiếng nhưng không hề ngước mặt lên.
“Chuyện gì lôi anh đến đây vậy?”
“Tôi đến để chứng kiến những chuyên gia thực sự tác nghiệp ra sao
trong một môi trường hoàn toàn nhà nghề,” tôi nói. “Anh đã thấy gì chưa?”
“Ha - ha,” anh ta nói. Đó dường như là một tiếng cười, nhưng còn giả
tạo hơn cả nụ cười của anh ta. “Chắc anh nghĩ mình đang ở Boston.” Anh ta
tìm thấy thứ gì đó và giơ lên ánh sáng, nghiêng đầu ngắm nhìn. “Hỏi
nghiêm chỉnh nhé, tại sao anh lại ở đây?”
“Tại sao tôi lại không thể ở đây được, Vince?” tôi hỏi lại, làm ra vẻ
bực mình. “Đây là hiện trường một vụ án, phải không nào?”
“Anh phụ trách phát hiện vết máu,” anh ta nói, rồi ném đi thứ vừa
ngắm nghía và chuyển sang tìm kiếm thứ khác.
“Tôi biết chứ.”
Anh ta nhìn tôi với nụ cười giả tạo tươi tắn nhất của mình. “Ở đây
chẳng có tí máu nào cả, Dex.”
Tôi thấy ngạc nhiên. “Thế là sao?”
“Chẳng có vết máu nào ở bên trong, bên ngoài hay gần kề cả, Dex.
Không có vết máu nào hết. Điều kỳ quái nhất anh từng được thấy qua,” anh