DEXTER VÀ GIẤC MƠ HẮC ÁM - Trang 92

Deborah cau trán. “Vậy là hắn đã mò đi mua một chiếc xe tải?”

“Nhiều khả năng là không. Đây vẫn là một thử nghiệm. Nhiều khả

năng đó là một cảm hứng thôi thúc hắn thử nghiệm với cái lạnh.”

Cô em tôi gật đầu. “Và chúng ta sẽ chẳng bao giờ gặp may tới mức

hắn lái một chiếc xe như thế để kiếm sống hay điều gì tương tự, phải không
nào?”

Tôi dành cho cô nụ cười cá mập hạnh phúc của mình. “A, Deb. Sáng

nay em mới nhanh nhạy làm sao. Không, anh sợ rằng ông bạn của chúng ta
quá khôn ngoan để bản thân bị liên hệ theo kiểu đó.”

Deborah uống cà phê, đặt tách xuống và cúi người ra phía trước.

“Vậy chúng ta cần tìm một xe tải đông lạnh bị đánh cắp,” cuối cùng cô nói.

“Anh e là vậy,” tôi nói. “Nhưng liệu có bao nhiêu chiếc như thế trong

bốn mươi tám giờ vừa qua?”

“Ở Miami ư?” cô khịt mũi. “Ai đó đánh cắp một chiếc, lời đồn lan ra

rằng thứ đó cũng đáng để ăn cắp, đột nhiên tất cả những gã du đãng hạng
bét, đám nhập cư bất hợp pháp, bọn nghiện và những gã choai choai ranh
mãnh cần phải đánh cắp một cái xe như thế, chỉ để giữ số má.”

“Hãy hy vọng là chưa có lời đồn nào lan ra,” tôi nói.

Deborah nuốt nốt miếng bánh sừng bò cuối cùng của mình. “Em sẽ

kiểm tra,” cô nói. Sau đó, cô vươn người qua bàn và nắm lấy bàn tay tôi.
“Em thực sự đánh giá cao việc này,” cô em tôi nói, dành cho tôi hai giây
của một nụ cười ngượng ngùng, do dự. “Nhưng em thấy lo về cách anh tìm
ra nó, Dex. Chỉ là em…” Cô nhìn xuống bàn và lại nắm lấy bàn tay tôi lần
nữa.

Tôi nắm lại bàn tay cô. “Hãy để phần lo lắng cho anh,” tôi nói. “Em

chỉ cần tìm ra cái xe tải đó thôi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.