DEXTER VÀ GIẤC MƠ HẮC ÁM - Trang 90

một biệt danh như thế. Quỷ tha ma bắt nó đi, Dex,” cô lặp lại, “cô ta đang
hủy hoại sự nghiệp của em.”

Tôi cảm thấy một cơn nhiệt huyết che chở sôi lên. “Cô ta là một con

ngốc.”

“Liệu em có nên nói cho cô ta biết điều đó không, Dex? Như thế có là

biết cư xử không?”

Đồ ăn của chúng tôi được mang đến. Rose nặng nề đặt như ném

những đĩa đồ ăn xuống trước mặt chúng tôi như thể bà ta đã bị một tay thẩm
phán tham nhũng kết án phải đi phục vụ bữa sáng cho những kẻ sát hại trẻ
con. Tôi dành cho bà ta một nụ cười to hết cỡ và bà ta quay đi, vừa đi vừa
lẩm bẩm một mình.

Tôi ăn một miếng và quay sang suy nghĩ về khó khăn của Deborah.

Tôi đã cố nghĩ về nó theo cách đó, khó khăn của Deborah. Không phải là
“những vụ giết người đáng ngưỡng mộ đó”. Không phải là “cách gây án
hấp dẫn đáng kinh ngạc đó”, hay “một thứ thật tương đồng với những gì tôi
hẳn sẽ yêu thích được làm một ngày nào đó”. Tôi cần giữ mình không can
dự vào, nhưng chuyện này đang dồn ép tôi rất dữ dội. Kể cả trong giấc mơ
tối qua, với bầu không khí lạnh ngắt của nó. Chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên,
tất nhiên rồi, nhưng dẫu sao cũng thật đáng lo ngại.

Tên sát nhân này đã chạm được tới tận cốt lõi của những lần giết

người mà tôi hướng tới. Trong cách hắn gây án, tất nhiên rồi, không phải
trong cách hắn lựa chọn nạn nhân. Hắn cần phải bị ngăn lại, chắc chắn rồi,
không cần phải đặt câu hỏi ở đây nữa. Những cô gái đứng đường khốn khổ
đó.

Dẫu vậy... Sự cần thiết của cái lạnh… Thật đáng quan tâm để thử

khám phá một lúc nào đó. Tìm ra một chỗ tối tăm, chật hẹp đẹp đẽ nào đó...

Chật hẹp? Nó từ đâu tới nhỉ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.