DEXTER VÀ GIẤC MƠ HẮC ÁM - Trang 88

“Sao lại sống còn?”

“Nó, à... anh không biết. Anh nghĩ hắn làm gì đó với máu, Deb. Chỉ là

một cảm giác anh cảm thấy từ... anh không biết nữa, chẳng có bằng chứng
nào hết, em biết đấy.”

Cô lại hướng về phía tôi cái nhìn đó. Tôi cố nghĩ ra gì đó để nói,

nhưng không thể. Anh chàng Dexter miệng lưỡi dẻo quẹo giờ lại rơi vào
tình cảnh mồm miệng khô rang và không có gì để nói.

“Chết tiệt,” cuối cùng cô em tôi lên tiếng. “Là thế sao? Lạnh làm máu

chảy chậm lại, điều đó là sống còn? Thôi nào. Có cái quái gì hay ho ở đó,
Dexter?”

“Anh không bao giờ ‘hay ho’ trước khi dùng cà phê buổi sáng,

Deborah,” tôi nói với một nỗ lực quả cảm để trấn tĩnh lại. “Chỉ chính xác
thôi.”

“Chết tiệt,” cô em tôi lại văng ra. Rose mang cà phê tới. Deborah

nhấp một ngụm. “Tối qua em được mời tới cuộc họp báo cáo tình hình sau
bảy mươi hai giờ,” cô nói.

Tôi vỗ tay. “Tuyệt quá. Em đã tới đích rồi. Vậy em còn cần anh làm

gì nữa?” Sở cảnh sát Metro - Dade có một quy định tập hợp nhóm điều tra
án mạng lại sau khi một vụ án mạng xảy ra khoảng bảy mươi hai giờ. Sĩ
quan phụ trách điều tra cùng nhóm của mình sẽ trao đổi với bác sĩ pháp y
chính, đôi lúc cả với một người từ văn phòng công tố. Cuộc họp sẽ giúp tất
cả mọi người đi cùng hướng. Nếu Deborah được mời tham dự, có nghĩa là
cô em tôi đã ở bên trong cuộc điều tra.

Cô quắc mắt bực bội. “Em không khéo léo trong cách ứng xử, Dexter.

Em có thể cảm thấy LaGuerta đang đẩy mình ra ngoài, nhưng không thể
làm được gì.”

“Cô ta vẫn tiếp tục tìm kiếm gã nhân chứng bí hiểm của mình chứ?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.