DEXTER VÀ GIẤC MƠ HẮC ÁM - Trang 97

“Xe tải... đông lạnh?” LaGuerta nói.

Deborah trông hoàn toàn lúng túng, cô bé tội nghiệp. Đây không phải

là một cô gái thích nói trước đám đông. “Đúng vậy,” cô em tôi nói.

LaGuerta để câu nói lơ lửng trong không khí, thích thú nhâm nhi nó.

“Ừm - ừm,” cô ta hầm hừ.

Khuôn mặt Deborah tối sầm, không phải là một dấu hiệu hay. Tôi

hắng giọng, khi cách này không đi đến đâu, tôi bật ho, đủ to để nhắc cô em
tôi giữ bình tĩnh. Cô nhìn tôi. Cả LaGuerta cũng vậy. “Xin lỗi,” tôi nói. “Tôi
nghĩ mình bị cảm lạnh.”

Có ai có thể thực sự đòi hỏi một ông anh tốt hơn thế không?

“Cái, ừm, lạnh,” Deborah buột miệng, bám lấy đầu mối tôi cung cấp.

“Một chiếc xe tải đông lạnh rất có khả năng đã gây ra kiểu thương tổn mô
đó. Nó lại di động, như thế sẽ khó tìm ra hơn. Việc phi tang thi thể cũng sẽ
dễ dàng hơn nhiều. Vì thế, ừm, nếu có một chiếc bị đánh cắp, ý tôi là một
chiếc xe tải... đông lạnh… việc đó có thể cho chúng ta một đầu mối.”

À, thế là gần xong rồi, cô em tôi đã tạo ra được sự chú ý. Một hai cái

cau mày nghĩ ngợi xuất hiện trong phòng. Tôi gần như có thể nghe thấy
tiếng các bánh răng chuyển động.

Nhưng LaGuerta chỉ gật đầu. “Đó là một suy nghĩ rất... đáng quan

tâm, sĩ quan,” cô ta nói. Cô ta chỉ khẽ nhấn mạnh vào hai từ sĩ quan, để
nhắc tất cả chúng tôi rằng đây là một nền dân chủ nơi tất cả mọi người đều
có thể lên tiếng, nhưng kỳ thực… “Nhưng tôi vẫn tin cơ hội tốt nhất của
chúng ta là tìm ra nhân chứng. Chúng ta biết anh ta đang ở ngoài kia.” Cô ta
mỉm cười, một nụ cười dè dặt đầy thủ thuật xã giao. “Hay cô ta,” cô ta tiếp,
để tỏ ra mình có thể sắc sảo nếu cần. “Nhưng đã có ai đó nhìn thấy gì đó.
Chúng ta biết như vậy từ bằng chứng. Vậy hãy tập trung vào hướng này và
để chuyện đoán mò cho đám bên Broward, được chứ?” Cô ta ngừng lời, đợi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.