DEXTER VÀ GIẤC MƠ HẮC ÁM - Trang 99

“Với tất cả sự tôn trọng, em gái yêu quý, em đã ngáng giữa đường cô

ta.”

Deborah nhìn tôi, nhìn lảng đi, rồi bực bội giơ tay lên. “Vậy em phải

nói thế nào đây? Thậm chí em còn không ở trong đội điều tra. Em có mặt ở
đó chỉ vì ông đại úy nói họ nhất thiết phải cho em tham gia.”

“Và ông ấy không hề nói họ cần lắng nghe em,” tôi nói.

“Họ không nghe. Và sẽ không nghe,” Deborah cay đắng nói. “Thay vì

đưa em tới Ban Án mạng, vụ này sẽ bóp chết sự nghiệp của em. Em sẽ chết
dần chết mòn khi đi viết giấy phạt đỗ xe trái phép, Dexter.”

“Có một lối thoát, Deb,” tôi nói và cái nhìn cô hướng về tôi lúc này

chỉ có chừng một phần ba hy vọng.

“Là gì,” cô hỏi.

Tôi mỉm cười, nụ cười trấn an thách thức đậm chất anh - thực - sự -

không - phải - là - một - con - cá - mập. “Tìm ra cái xe tải,” tôi nói.

Phải ba ngày sau tôi mới lại được nghe tiếng cô em nuôi, khoảng thời

gian dài nhất cô chịu đựng được mà không trò chuyện với tôi. Cô tìm tới
phòng làm việc của tôi ngay sau giờ ăn trưa ngày thứ Năm, trông có vẻ ủ rũ.
“Em tìm ra nó rồi,” cô nói và tôi không hiểu đó có nghĩa là gì.

“Tìm ra cái gì cơ, Deb,” tôi hỏi. “Suối nguồn Cấm Cẳn ư?”

“Chiếc xe tải,” cô nói. “Chiếc xe tải đông lạnh.”

“Nhưng đó là tin tuyệt vời,” tôi nói. “Vậy sao trông em cứ như đang

tìm ai để nện thế?”

“Bởi vì đúng thế đấy,” cô em tôi đáp lại, rồi ném lên mặt bàn tôi bốn

hay năm trang giấy được ghim lại. “Thử nhìn xem.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.