“Chỉ
là
tôi
hơi
bực
một
chút
.
”
Thấy
An
Nhiên
ra
vẻ
khó
hiểu
,
Lâm
Phong
bổ
sung
:
“Là
tôi
đã
khuyên
cậu
đi
tìm
Lý
Vĩnh
Vinh
mà
.
”
Câu
trả
lời
của
Lâm
Phong
khiến
An
Nhiên
ngẩn
người
.
Một
lúc
sau
,
An
Nhiên
mới
ấp
úng
xác
nhận
:
“Vậy
là
,
vì
tôi
đi
tìm
Lý
Vĩnh
Vinh
và
bị
thương
,
nên
anh
Phong
cảm
thấy
đó
là
trách
nhiệm
của
mình
,
nên
mới
tức
giận
ư
?
”
Nói
dứt
câu
,
An
Nhiên
cũng
cảm
thấy
không
thể
tin
được
,
cảm
giác
như
mình
đang
tự
dát
vàng
lên
mặt
.
Trước
dáng
vẻ
lo
sợ
khi
được
sủng
ái
của
An
Nhiên
,
Lâm
Phong
chỉ
gật
đầu
nói
:
“Lần
này
là
do
tôi
tính
toán
không
kỹ
,
may
mà
cuối
cùng
cậu
có
thể
gặp
dữ
hóa
lành
.
”
Tuy
ban
đầu
,
Lâm
Phong
là
người
coi
An
Nhiên
như
huynh
đệ
trước
,
nhưng
thực
ra
An
Nhiên
luôn
kính
trọng
Lâm
Phong
,
chỉ
là
không
thể
thân
thiết
với
anh
.
Tính
ra
,
tên
Lâm
Tuấn
mắc
chứng
hoang
tưởng
tuổi
dậy
thì
thường
xuyên
gây
sự
với
An
Nhiên
còn
thân
thiết
hơn
.
Cảm
nhận
được
lời
xin
lỗi
từ
Lâm
Phong
,
An
Nhiên
biết
Lâm
Phong
thực
sự
coi
mình
là
huynh
đệ
,
quan
tâm
đến
an
nguy
của
cậu
,
nên
mới
tỏ
ra
hối
hận
như
vậy
.
Mở
miệng
định
nói
với
Lâm
Phong
điều
gì
đó
,
nhưng
An
Nhiên
nhất
thời
không
biết
làm
thế
nào
để
bày
tỏ
sự
an
ủi
và
cảm
kích
của
mình
,
cuối
cùng
chỉ
nói
một
câu
khô
khốc
:
“Không
phải
trách
nhiệm
của
anh
Phong
…
”
“Cậu
là
người
tôi
cần
phải
bảo
vệ
,
tôi
không
cho
phép
xảy
ra
sự
cố
gì
.
”
Giọng
nói
của
Lâm
Phong
rất
điềm
tĩnh
,
nhưng
nội
dung
câu
nói
và
khí
chất
toát
ra
đều
vô
cùng
kiêu
ngạo
,
dù
vậy
An
Nhiên
lại