ĐI QUA HOA CÚC - Trang 136

Cộng đồng chia sẽ sách hay:

http://www.downloadsach.com

- Chứ không phải Trường buồn chuyện gì hả?

- Không có đâu!

Nói xong, không để cho dì Miên kịp dò hỏi thêm, tôi vội vã bỏ đi chỗ khác. Tôi sợ dì Miên sẽ

nhìn thấu tâm sự u uẩn của tôi. Tôi sợ dì cười nhạo tình yêu đầu đời của một đứa con trai

mới lớn như tôi.

Không chỉ dì Miên, ngay cả chị Ngà cũng lộ vẽ băn khoăn về sự xa cách của tôi. Chị

đã thôi giận tôi về chuyện hôm nọ. Dạo này, trông chị khác hẳn. Môi chị hồng hơn, mắt chị
long lanh hơn và chị cười nói ríu rít suốt ngày. Giữa nỗi hân hoan ngập lòng đó, chị đâu có

thèm để bụng làm gì những trò nghịch ngợm vặt vãnh của tôi, những trò đùa mà chị không

bao giờ ngờ rằng chúng xuất phát từ nỗi hờn ghen bứt rứt không đơn giản chỉ là trò tinh

quái trẻ con.

Một hôm, tôi đang thơ thẩn hái duối chín sau vườn bỗng thấy chị tiến lại. Nhưng tôi vẫn

tảng lờ. Ngay cả khi biết chị đứng sát rạt bên cạnh, tôi vẫn làm ra vẻ không để

ý, cứ tiếp tục mò mẫm tìm kiếm những trái duối vàng nằm khuất trong nách lá.

- Trường! - Một lát, chị kêu.

Tôi quay lại, hắng giọng một cái nhưng không nói gì.

Chị Ngà mỉm cười:

- Mấy hôm nay Trường làm sao vậy?

- Em có làm sao đâu! – Tôi hờ hững.

Chị Ngà chớp mắt:

- Sao Trường không nói chuyện với chị nữa?

Tôi nhìn xuống những trái duối vàng trong tay:

- Tại em đi chơi suốt, đâu có nhà!

Chị Ngà nhìn đăm đăm vào mặt tôi. Có lẽ chị đang đoán xem tôi nói thật hay tôi đang quanh

co bịa chuyện. Rồi không hiểu nghĩ ngợi như thế nào, chị bỗng chìa tay ra:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.