Rồi tiếp tục bó hoa. Bà hỏi:
– Khi nào anh ta đến?
– Ngày mai, – tôi trả lời.
– Được rồi, – bà nói. – Chốc nữa tôi phải khóa bộ đĩa bạc lại.
Tôi bật cười. Nhưng Nunu vẫn nghiêm nghị. Lát sau bà ngồi xuống
tảng đá cạnh tôi, đọc bức điện thư. “Chúng tôi đi xe ôtô đến,” – Lajos viết.
Đại từ số nhiều ngôi thứ nhất, chúng tôi, suy ra anh ta mang theo cả con cái.
“Chúng tôi năm người,” – anh ta viết tiếp. Nunu nghĩ đến những con gà,
sữa, kem. Hai người kia là ai? – chúng tôi ngầm nghĩ. “Chúng tôi ở lại đến
tối,” – bức điện thông báo thêm, tiếp sau đó là sự vung vãi từ ngũ một cách
phô trương, những từ ngữ mà Lajos không bao giờ biết tiết kiệm kể cả khi
đánh điện tín. “Năm người, – Nunu nói, – đến vào buổi sáng, ở lại đến tối.”
Cái miệng già nua, nhợt nhạt của bà mấp máy không tiếng động, bà tính
toán, tổng cộng. Bà tính chi phí cho bữa trưa và bữa tối. Sau đó bà nói:
– Ta biết Lajos sẽ quay lại lần nữa. Anh ta không dám quay lại một
mình! Phải mang theo sự trợ giúp, là lũ con và những người lạ. Nhưng ở đây
chẳng còn gì.
Chúng tôi ngồi trong vườn nhìn nhau. Nunu ngỡ bà biết tất cả về tôi.
Có lẽ bà biết sự thật, cái sự thật đơn giản, mà chúng tôi đã quấn chặt bằng
biết bao lần vải trong cuộc đời. Cái “biết tất cả” của Nunu luôn ít nhiều động
chạm đến lòng tự ái của tôi. Nhưng đối với tôi, bà vô cùng tử tế, tử tế một
cách khô khan và minh mẫn! Cuối cùng bao giờ tôi cũng bị khuất phục.
Trong cái màn sương ẩm ướt vô hình bao phủ cuộc đời tôi những năm sau
này, Nunu là người cầm đèn, là nguồn sáng nhỏ, yếu ớt, mà ta có thể lần mò
theo. Tôi biết là bà không suy diễn đến những khả năng nguy hiểm và đáng
sợ như tôi, tôi biết rằng bà nói đùa, khi thoạt nghe nội dung bức điện đã thốt
lên phải cất bộ đĩa bạc đi vì Lajos sẽ đến. Quá đáng, tôi nghĩ Nunu giễu cợt.
Tôi biết Nunu cuối cùng vẫn sẽ khóa bộ đĩa bạc lại, và cả sau đó, khi câu
chuyện chẳng phải về bộ đĩa bạc nào, mà là về tất cả, những điều không thể
giấu kín, Nunu sẽ có mặt ở đâu đó quanh tôi với chùm chìa khóa, trong bộ