DI SẢN CỦA MẤT MÁT - Trang 109

mười lăm

Ở Kalimpong, cây mận trước cửa bệnh viện nhờ được tưới bằng thứ

máu đổ đi từ phòng khám nên ra rất nhiều hoa, đến nỗi vợ chồng mới cưới
đôi nào cũng ngồi trên chiếc ghế dài dưới gốc cây chụp anh. Mặc kệ một đôi
uyên ương nài nỉ bác đi chỗ khác cho họ chụp hình, bác vẫn yên vị ở một
đầu băng ghế, đeo kính vào để đọc lá thư Biju mới gửi về.

“Con vừa kiếm được việc làm mới ở một hiệu bánh và ông chủ cho bọn

con toàn quyền tự quản… “

Hôm đó là ngày haat ở Kalimpong, đám đông kéo ra chợ trong không

khí ngập tràn hứng khởi, ai nấy đều diện áo quẩn đẹp nhất.

Người đầu bếp gấp lá thư bỏ vào túi áo. Lòng hân hoan vui sướng, bác

hòa vào dòng người đổ xuống haat, chen chúc đi giữa những phụ nữ Nepal
kẻ quỳ người cúi, mũi lúc lắc vòng vàng, những phụ nữ Tây Tạng tết tóc và
đeo tràng hạt, giữa những người đã lăn lộn từ lang quên xa xôi tới đây để
bán những cây nấm lấm lem bùn đất phủ lá khoai nước hay lá cỏ gần như đã
bị nấu chín dưới ánh mặt trời. Mấy anh hàng thuốc Lepcha bán đủ loại bột,
dầu, rễ củ; mấy hàng khác bán lông bò Tây Tạng, bẩn và cứng như lông yêu
quái, những con tôm khô bé tí với bộ râu ngoại cỡ đựng trong túi; rồi có cả
hàng lậu tuồn vào từ Nepal, nào là nước hoa, áo bò, đồ điện tử; rồi thì dao
quắm, vải nhựa che mưa và răng giả.

Hồi người đầu bếp và ông tòa mới đến Kalimpong, những đoàn xe chở

len vẫn đi qua đây, đánh xe là những tay dắt la người Tây Tạng chân đi ủng
lông, tai đeo khuyên lủng lẳng. Mùi đất ngai ngái của người và la như một
luồng hơi nồng nặc át đi mùi hương thanh tao của nhựa thông mà những
người như Lola và Noni đã lặn lội từ Calcutta đến đây xem hàng mẫu.
Người đầu bếp vẫn nhớ những con bò trên lưng tải cả tạ muối, những em bé
hồng hào ngồi lọt thỏm trong chiếc nồi đặt thật cân trên đỉnh, nhấm nhách
nhai mấy mẩu pho mát churbi phơi khô.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.