DI SẢN CỦA MẤT MÁT - Trang 122

mười bảy

Saeed Saeed bắt được con chuột ở quán Nữ hoàng Bánh tạc, lấy giày

đá nó, lấy chân rê nó, gạ đổi nó cho Biju, cậu sợ quá chạy mất, anh bèn tung
nó lên, tới khi rơi xuống anh lại đá nó kêu chin chít và cười vang: “Hóa ra
chính mày ăn vụng bánh mì, hả, chính mày ăn vụng đường, hả?” Cơn kích
động tiếp diễn cho tới khi con chuột chết hẳn. Hết trò vui. Quay lại làm việc.

Ở Kalimpong, người đầu bếp đang cặm cụi viết lên một mẩu giấy viết

thư. Bác viết bằng tiếng Hindi rồi nguệch ngoạc chép lại địa chỉ bằng tiếng
Anh.

Bác đang ngập trong những lời cầu xin giúp đỡ. Càng lắm người xin,

càng nhiều người đến, càng lắm người xin – Lamsang, ông Lobsang
Phuntsok, Oni, ông Shezoon ở tờ Tam nguyện san Lepcha, Kesang, người
quét dọn trong bệnh viện, tay kỹ thuật viên phòng khám, tác giả con sán dây
ngâm phoóc môn, người đàn ông chuyên đậy nắp mấy chiếc bình gỉ sét, tất
cả những người có con trai xếp hàng chờ xuất ngoại. Họ mang biếu bác gà,
mấy gói lạc hay nho khô, đãi bác một chầu ở căng tin Cựu chiến binh của
Thapa, và bác bắt đầu thấy mình giống một chính trị gia, người ban phát ơn
huệ và tiếp nhận những lời cảm tạ.

Vốn đã hư sẽ lại càng hư càng nhận nhiều quà càng được nhiều hơn

càng nhận nhiều hơn càng được trọng vọng càng được trọng vọng hơn càng
nhận nhiều quà sẽ lại càng hư…

Bhai, dekho, aesa hai… “ bác bắt đầu giảng giải. “Đấy, phải có tí may

mắn, vì xin visa khó vô cùng… “ Chuyện này là thiên nan vạn nan, nhưng
để bác sẽ viết cho anh con giai. “Cứ chờ xem, cứ chờ xem, biết đâu lại gặp
may… “

Biju beta,” bác viết, “con sang được đó là may rồi, nên giúp người ta

một tí… “

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.