DI SẢN CỦA MẤT MÁT - Trang 124

SAO??!! Mặt thằng Dooli ấy thì ai mà cấp visa. Chả ai sất. Thoạt nhìn một
cái là người ta đã bảo Ờ, có gì không ổn – chả hiểu sao họ lại cấp cho !”

Saeed nấu đậu đũa với cá thu mua ở Price Chopper cho khuây khỏa,

thêm món chuối lá trộn đường với nước cốt dừa. Hỗn hợp dẻo quánh này
dậy mùi hy vọng vừa chín tới, anh phết lên bánh mì Pháp rồi rủ mọi người
cùng ăn.

Những hoa trái thơm ngon nhất ở Stone Town đều mọc trong nghĩa địa,

còn cây chuối ngon nhất lại mọc trên mộ ông của chính cái thằng Dooli bất
trị mà Đại sứ quán Hoa Kỳ ở Dar es Salaam đã phạm sai lầm nghiêm trọng
khi cấp visa cho nó – Saeed vừa kể chuyện cho mọi người vừa liếc ra ngoài
cửa sổ…

Nhoáng một cái anh đã thụp xuống sau quầy.

Úi giờờờiii ơi!” anh thì thào. “Đồng hương, các bố ạ, đồng hương đấy.

Lạy giời. Bảo bọn họ là tớ không làm ở đây. Sao họ biết ở đây mà tìm! Lại
bà già! Đã bảo bà cụ rằng ‘Thôi!’ Xin cậu đấy! Omar, Đi! Đi! Ra bảo họ đi
đi
.”

Một đám người đang đứng lố nhố ngoài cửa hàng, tả tơi như thể đã

lang thang từ mấy kiếp, gãi đầu gãi tai và dòm vào quán Nữ hoàng Bánh tạc.

“Ai bảo cậu giúp?” Omar hỏi. “Tớ không giúp nữa, giờ ai cũng biết

không nhờ vả được gì ở tớ, vậy là chả ai mò đến nữa.”

“Đây có phải lúc dạy đời đâu cơ chứ.”

Omar ra ngoài. “Ai cơ? Saeed? Không có, không có. Tên gì? Soyad?

Không, chả có ai tên thế cả. Có mỗi tôi, Kavafya và Biju.”

“Nhưng anh ấy làm ở đây mà. Mẹ anh ấy bảo bọn tôi thế.”

“Không có đâu. Không có đâu. Thôi các anh đi đi. Ở đây không có

người các anh muốn tìm đâu. Các anh mà gây rắc rối là chúng tôi cũng gặp
rắc rối theo, tôi nói thật đấy, ĐI ĐI.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.