DI SẢN CỦA MẤT MÁT - Trang 134

mười tám

Ôi, dơi, dơi,” Lola kêu lên sợ hãi khi một con bay xoẹt qua tai bà và

rít lên u u.

“Có sao đâu, cũng chỉ như một mẩu da giày bay qua chứ gì,” Noni

ngước lên và nói, trông bà như một viên kem vani đang tan chảy trong chiếc
áo sari mùa hè màu trăng nhạt.

“Chị im đi,” Lola nói.

“Trời nóng bức ngột ngạt quá,” Lola nói thêm, gián tiếp xin lỗi chị

mình. Gió mùa chắc cũng sắp về rồi.

Đã hai tháng kể từ khi Gyan bắt đầu dạy Sai học, ban đầu nàng còn

nhầm tưởng cái ngột ngạt trong không khí bắt nguồn từ sự hiện diện của
anh.

Nhưng giờ thì ai cũng phàn nàn cả. Bác Potty ngồi thõng thượt ra đó.

“Nóng lên rồi. Năm nay nóng sớm. Cho bác ti rum vào bụng, búp bê ơi,
trước khi lão già này mắc cạạạạạạn.”

Lola hớp một viên Disprin đang sủi bọt lắc lư trong cốc nước.

Khi trên báo cũng đưa tin về những đám mây dông sắp đến, bà sôi nổi

hẳn lên: “Em đã bảo chị . Em cảm thấy ngay. Người em nó nhạy lắm. Chị
biết em rồi còn gì – công chúa và hạt đậu – chị của em ơi, biết làm sao được
– công chúa và hạt đậu.”

Ở Cho Oyu, ông tòa và Sai đang ngồi trên bãi cỏ. Thấy cái bóng của

đuôi mình, Mutt chồm lên ngoạm lấy, bắt đầu xoay như chong chóng, bối rối
chẳng biết đấy là đuôi ai. Nó không chịu thôi, nhưng trong mắt hiện rõ vẻ
lúng túng và nài nỉ – làm sao nó dừng lại được? nó phải làm gì? – nó đã bắt
được một con vật lạ mà không biết đó chính là mình. Cứ thế, nó bất lực chạy
loanh quanh trong vườn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.