DI SẢN CỦA MẤT MÁT - Trang 174

bone

15

to tướng”

Nhưng ở đây lại có dân Ấn ăn thịt bò. Những chủ ngân hàng người Ấn.

Rau ráu. Cậu nhìn chằm chằm vào họ với ánh mắt đầy ý nghía khi dọn đĩa.
Họ thấy. Họ biết. Cậu biết. Họ biết cậu biết. Họ vờ như không biết cậu biết.
Họ quay đi. Cậu ném cho họ một cái nhìn khinh miệt. Nhưng họ thừa sức vờ
như không nhận thấy.

“Cho một đĩa bít tết,” họ nói với vẻ hững hò điêu luyện, với vẻ ung

dung như một chữ ký ngoáy không cần nghĩ ngợi mà ta biết đã được rèn
luyện hết trang này sang trang khác.

Bò thiêng bò không thiêng.

Có việc không có việc.

Con người ta không được từ bỏ tín ngưỡng của mình, những đạo lý của

cha mẹ mình và trước nữa là ông bà mình. Không được, dù thế nào cũng
không được.

Người ta phải sống theo một điều gì đó. Phải xác định được phẩm giá

của mình. Thịt cháy xèo xèo trên vỉ nướng, máu úa ra trên bề mặt, và rồi cả
máu cũng bắt đầu sủi bọt và sôi lên.

Ai thấy sự khác biệt giữa bò thiêng và bò không thiêng sẽ thắng.

Ai không thấy sẽ thua.

Vậy là Biju đang học nướng bít tết.

Máu, thịt, muối, kèm theo khẩu cà nông chĩa thẳng vào đĩa bít tết:

“Ngài có muốn rắc hạt tiêu nghiền không, thưa ngài?”

“Cậu biết là ở Ấn Độ, chúng mình nghèo thì nghèo thật, nhưng chỉ có

chó mới ăn cái thứ thịt nấu kiểu này,” Achootan nói.

“Ở châu Á chúng ta cần phải máu lên,” đám doanh nhân bảo nhau.

“Vùng đất này đang mở cửa, miền đất mới, hàng triệu người tiêu dùng tiềm
năng, sức mua lên từ tầng lớp trung lưu, Trung Quốc, Ấn Độ, tiềm năng cho

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.