DI SẢN CỦA MẤT MÁT - Trang 205

hai mươi bảy

Lòng bồn chần và u ám, hôm sau Gyan lại đến Cho Oỵu, bực bội vì

phải đi một quãng đường dài dưới trời giá lạnh chỉ vì khoản tiền nhỏ mọn
ông tòa trả cho mình. Anh giận điên lên khi thấy ở đây người ta sống trong
ngôi nhà và dinh cơ đồ sộ này, tắm nước nóng, ngủ một mình trong phòng
rộng rãi, và anh chợt nhớ đến bộ dao dĩa và bữa tối có mòn đậu hầm với Sai
và ông tòa, tới câu nói “Xem ra óc xét đoán thông thường đã từ bỏ cậu rồi”
của ông.

“Anh đến muộn thế,” Sai nói khi nàng trông thấy anh, còn anh thì đang

giận dữ, một cơn giận khác với đêm qua, khi lòng đầy phẫn nộ dưới lớp sơn
chiến tranh

22

, anh đã cong mông lên, ưỡn ngực ra và khám phá được một tư

thế cao đạo, một thái độ nói chuyện mới. Đây là một cơn giận nhổ nhặt, nó
níu kéo anh, kìm hãm rinh thần anh, khiến anh trở nên cáu bẳn. Tâm trạng
buồn bực này khác hẳn mọi cảm xúc trước đây anh từng có với Sai.

Để anh vui lên, Sai kể cho anh nghe chuyện bữa tiệc Giáng sinh…

Anh biết không, ba lần liền mọi người tìm cách châm lửa cái muỗng

xúp đổ đầy rượu brandy rồi rưới nó lên chiếc bánh pudding…

Gyan lờ nàng đi, mở cuốn sách vật lý ra. Ôi, giá mà cô ta im đi nhỉ –

cái sự ngờ nghệch hồn nhiên mà trước giờ anh không nhận thấy – anh vốn
đã thừa bực tức để chịu đựng cả điều này.

Nàng miễn cưỡng quay lại với trang sách; đã lâu lắm rồi họ mới nhìn

đến môn vật lý một cách nghiêm túc.

“Nếu có hai vật thể, một vật nặng… còn vật kia nặng… được thả từ

tháp nghiêng Pisa xuống, chúng sẽ rơi xuống đất vào thời điểm nào và với
vận tốc bao nhiêu?”

“Anh đang không vui,” nàng nói và ngáp với về xa hoa để gợi ý những

lựa chọn khác hơn, hay hơn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.