DI SẢN CỦA MẤT MÁT - Trang 219

hai mươi chín

“Giáng sinh!” Gyan thốt lên. “Cô đúng là con ngốc!”

Khi bỏ đi, anh có thể nghe thấy Sai bắt đầu nức nở. “Anh là đồ khốn

nạn,” nàng hét lên trong nước mắt, “anh có quay lại không thì bảo. Xử sự tệ
bạc như thế rồi định bỏ đi à??”

Cảnh tượng đổ vỡ họ vừa gây ra thật kinh hoàng và cơn giận bắt đầu

làm anh sợ hãi khi thấy gương mặt nàng qua lần song sắt của những xúc cảm
méo mó. Anh nhận ra Sai không thể nào là nguồn cơn của những gì anh cảm
thấy, nhưng khi ra về anh vẫn giật cửa đánh sầm một cái.

Trước đây Giáng sinh chưa bao giờ làm anh khó chịu…

Nàng đang định hình lòng căm ghét của anh, anh nghĩ vậy. Qua nàng,

anh chợt thấy hình bóng nó – ôi – thế rồi anh không cưỡng nổi, anh làm nó
sắc nét lên, dù chỉ cốt để nhìn cho rõ.

Các người không có tí tự trọng nào hay sao? Cố Tây hóa cho lắm vào.

Họ không thèm các người đâu!!! Thử sang đó xem họ có rộng mở vòng tay
chào đón các người không. Rồi các người sẽ phải lăn ra dọn nhà xí cho họ,
ấy thế mà rồi họ vẫn chẳng thèm các người đâu.

Gyan quay lại Cho Oyu.

“Này,” anh nói, “anh xin lỗi.”

Phải dỗ dành mất một lúc.

“Anh tệ lắm!” Sai nói.

“Anh xin lỗi mà.”

Nhưng rồi nàng cũng chấp nhận lời xin lỗi của anh, bởi nàng thấy nhẹ

nhõm khi né tránh một nhận thức rằng, với anh, nàng không phải là tâm
điểm trong mối tình của họ. Nàng đã nhầm – nàng chỉ là tâm điểm của riêng
mình, như từ trước đến giờ vẫn vậy, một vai phụ đóng vai diễn của mình
trong câu chuyện của một người nào khác.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.