DI SẢN CỦA MẤT MÁT - Trang 217

người hầu vứt thức ăn thừa của chính họ lên bàn cho cô ăn, ngang nhiên ăn
cắp thực phẩm dự trữ, bỏ mặc ngôi nhà bẩn thỉu mà không hề áy náy cho tới
tận trước ngày Jemubhai trở về, khi đột nhiên nó được dọn dẹp sáng sủa như
cũ, đồng hồ được chỉnh đúng thời gian biểu, nước được đun đúng hai mươi
phút, hoa quả được ngâm đúng số phút quy định trong dung dịch thuốc tím
hòa tan. Cuối cùng chiếc xe ô tô cũ mới mua của Jemubhai – nhìn giống một
con bò béo tốt hiền lành hơn là mộc chiếc ô tô – sẽ ùng ục chạy qua cánh
cổng.

Ông xăng xái bước vào nhà, và khi ông nhận ra người vợ là một cản trở

thô bạo đối với tham vọng của mình…

À, cảm giác bực tức ấy quá sức chịu đựng của ông.

Ngay cả những biểu cảm trên khuôn mặc vợ mình cũng làm ông khó

chịu, nhưng khi những cảm xúc ấy dần bị thay thế bằng sự trổng rỗng, ông
lại bực bội vì sự vắng mặt của chúng.

Ồng biết làm gì với cô bây giờ? Cô, người không hề nỗ lực, không biết

tự mình vui sống, rỗng tuếch vô vị, nhưng lại là một sự hiện diện gây xáo
trộn.

Cô đã bị Tiểu thư Enid Pott ruồng bồ, nói rằng, “Nimi hình như nhất

quyết không chịu tiếp thu. Ông có một swaraji ngay trước mũi mình đấy,
ông Patel ạ. Cô ấy không tranh luận – có thế người ta mới có thể phản hồi và
đối thoại – cô ấy cứ ủ rũ thế thôi.”

Rồi còn cái mông đặc trưng Ấn Độ của cô nữa chư – lười nhác, to bè

như mông trâu. Cái mùi hăng từ thứ đầu đỏ nhuộm tóc của cô mà với ông đó
như là một sư đụng chạm của thế xác.

“Tháo mấy thứ đồ rẻ tiền kỳ cục ấy ra,” ông ra lệnh cho cô, khó chịu vì

âm thanh leng keng của những chiếc vòng cô đeo.

“Tại sao cô cứ phải ăn mặc lòe loẹt thế hả? Vàng với hồng? Cô có điên

không?” Ông vứt mấy chai dầu tóc của cô đi, và mái tóc dài của cô tuột ra
dù cô có búi cẩn thận đến mấy. Ông tòa thấy nó bay phất phơ hớn hở trong

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.