DI SẢN CỦA MẤT MÁT - Trang 68

mười

Biju đã khởi đâu năm thứ hai của mình trên đất Mỹ ở nhà hàng Ý của

Pinocchio với công việc khuấy những hũ nước xốt Bolognese sôi ùng ục,
trong khi trên loa một ca sĩ opera hát về ái tình và án mạng, báo thù và cõi
lòng tan nát.

“Người hắn có mùi,” vợ ông chủ nói. “Hình như em bị dị ứng với mùi

dầu tóc của hắn.” Bà hy vọng kiếm được người làm từ những xứ nghèo hơn
của châu Âu – Bulgaria hay Czechoslovakia chẳng hạn. Ít ra dân mấy xứ ấy
còn có điểm tương đồng với họ như tôn giáo hay màu da, tổ tiên họ đều ăn
xúc xích hun khói và ngoại hình cũng giống nhau, nhưng dân xứ ấy tới đây
có lẽ không nhiều đến thế, hoặc giả họ không cùng quẫn đến thế, bà cũng
không dám chắc…

Ông chủ mua xà phòng và thuốc đánh răng, bàn chải, dầu gội và dầu

xả, bông ngoáy tai, bấm móng tay, và quan trọng hơn cả là nước hoa khử
mùi, rồi bảo Biju cứ tùy ý chọn thứ gì cậu cần.

Vậy là họ đứng đó, lúng túng vì sự riêng tư của những vật dụng cá

nhân nằm trước mặt.

Ông ta lại thử một chiến thuật khác: “Ở Ấn Độ họ nghĩ thế nào về giáo

hoàng?”

Bằng cách tỏ ra tôn trọng suy nghĩ của cậu, ông hy vọng sẽ khơi dậy

lòng tự tôn ở Biju, vì rõ ràng đó là điều câu thiếu khi làm việc ở đây.

“Anh cũng cố hết sức rồi,” bà vợ nói, an ủi chồng sau khi vài ngày đã

qua mà họ vẫn không thấy có gì thay đổi ở Biju. ‘Thậm chí anh còn mua
phòng cơ mà,” bà bảo chồng.

Biju tìm đến quán Tom &c Tomokos – “Không có việc gì đâu.

Quán rượu của McSvveeneys – “Không thuê người.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.