DI SẢN CỦA MẤT MÁT - Trang 75

mười một

Thứ Hai, thứ Tư, thứ Sáu là những ngày Noni dạy Sai học.

Người đầu bếp đưa đi đón về cô bé ở Mon Ami, đi chợ và ra bưu điện

trong thời gian chờ đợi, nhân tiện bán món chhang của bác.

Ban đầu bác kiếm thêm bằng cách khởi sự kinh doanh rượu là để lo cho

Biju, vì sau ngần ấy năm lương bác chẳng thay đổi bao nhiêu. Lần tăng
lương gần đây nhất là thêm hai mươi lăm rupee.

“Nhưng sahib ơi,” bác van nài, “thế này tôi biết sống làm sao?”

“Chi tiêu của ngươi được bao cả rồi còn gì – nhà cửa, quàn áo, ăn uống,

thuốc men. Thế này là đã cho thêm rồi đấy,” ông tòa gầm gừ.

“Còn Biju thì sao?”

“Còn Biju thì sao? Biju phải tự mà lo thân nó chứ. Nó có bị làm sao

đâu?”

Ngưòi đầu bếp nổi danh với món đặc sản của mình bèn đi mua kê, vo

cho sạch và nấu như nấu cơm, rồi thêm men vào, ủ một đêm nếu trời nóng,
lâu hơn nếu trời lạnh. Để độ một hai ngày trong túi vải thô, tới khi dậy mùi
men chua chua khan khan ẩy, bác sẽ đem bán ở một nhà hàng lụp xụp tên là
Gompu’s. Lòng bác tràn trề kiêu hãnh khi thấy bà con ngồi trong khói thuốc
và hơi nước bên chiếc cốc tre đựng đầy thứ hạt của bác, trên để nước sôi. Họ
hút thứ chất lỏng đó, lấy một đoạn nứa làm ống hút để lọc hạt kê –
khààààà… Người đầu bếp khuyên khách hàng nên trữ mộr ít chhang cạnh
giường phòng khi khô miệng lúc về đêm, cam đoan rằng nó giúp người ta
khỏe lại sau khi ốm dậỵ. Phi vụ này kéo theo một phi vụ khác còn sinh lời
hơn, khi người đầu bếp bắt mối được với thị trường chợ đen buôn bán sản
phẩm có thương hiệu, và trở thành một mắt xích nhỏ bé nhưng quan trọng
trong đường dây ngầm buôn lậu khẩu phần rượu và xăng dầu được trợ giá
dành cho quân đội. Túp lều của bác là một điểm dừng chân được ngụy trang
dưới rừng cây rất thuận tiện cho những chuyến xe tải của quân đội trên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.