DI SẢN CỦA MẤT MÁT - Trang 154

Cậu ngồi một mình vì vẫn thấy lúng túng khi có sự hiện diện của người
Anh.

Cô cháu gái đi qua cửa phòng ông, bước vào nhà tắm, và ông nghe thấy

tiếng rít ma quái của nửa nước – nửa không khí chảy ra từ vòi nước.

Hứng được tí nào vào xô, Sai bèn đem rửa chân, nhưng nàng quên rửa

mặt, tha thẩn quay ra, nhớ ra mặt, trở vào và tự hỏi vì sao, nhớ ra răng, bỏ
bàn chải vào túi, lại quay ra, nhớ ra mặt răng, lại trở vào, rửa chân lần
nữa, lại quay ra…

Đi tới đi lui, cắn móng tay…

Nàng vẫn tự hào mình có thể đối mặt với tất cả…

Tất cả, trừ sự dịu dàng.

Nàng rửa mặt chưa nhỉ? Nàng quay vào nhà tắm và rửa chân lần nữa.

Người đầu bép ngồi đó với lá thư trước mặt, chỉ còn lại một biển sóng

mực xanh loang lổ trên trang giấy, còn chữ nghía đã nhòa đi hết cả, một điều
vẫn thưòng xảy ra trong mùa gió.

Bác mở lá thư thứ hai chỉ để thấy một sự thật giản đơn được lặp lại lần

nữa: có cả một đại dương đúng nghĩa ngăn cách bác và đứa con trai. Và rồi,
một lần nữa bác trút gánh nặng niềm hy vọng của hôm nay sang tới ngày
mai và leo lên giưòng, vùi đầu vào chiếc gối – bác vừa mới thay bông – và
cứ ngỡ sự mềm mại của nó là cảm giác bình yên.

Trong căn phòng trống, Gyan đang tự hỏi mình đã làm gì – điều anh đã

làm là đúng hay sai, sự dũng cảm nào đã nhập vào trái tim khờ dại của anh
và cám dỗ anh vượt qua những ràng buộc của khuôn phép? Là chút rượu
rum anh uống là những món lạ anh ăn. Điều đó không thể nào xảy ra, nhưng
khó tin thay, lại là sự thật. Anh thấy sợ hãi xen lẫn chút tự hào “Ai yai yai ai
yai yai
,” anh thốt lên với chính minh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.