DI SẢN CỦA MẤT MÁT - Trang 222

Họ luôn thấy lúng túng khi ngồi ăn cùng nhau – anh, khó chịu trước

tính khảnh ăn và sự thưởng thức bị tiết chế của cô, còn cô, thấy gớm trước
nết háu ăn của anh, những ngón tay anh vét món thịt hầm, cách anh húp
nước sồn sột và chép miệng. Đến cả những món như bánh mì tấm, bánh mì
chiên và paratha ông tòa cũng vẫn ăn bằng dao dĩa. Bắt Sai cũng phải làm
như vậy khi có mặt ông.

Dù vậy, Gyan tuyệt đối chắc chắn rằng Sai tự hào về cách xử sự của

mình; cô ta ngụy trang nó bằng sự xấu hố vì thiếu chất Ấn Độ, có thể lắm,
nhưng nó khẳng định địa vị của cô ta. Đúng rồi. Thế nên cô ta mới có cái
thói xa hoa trái khoáy ấy, cái khoái cảm tự hạ mình, tự phê phán bản thân để
mang tới điều ngược lại –anh không tụt xuống, anh vươn lên đầy bí ẩn.

Vậy là, trong cơn hứng khởi nhất thời, anh kể hết. Về mấy khẩu súng

và căn bếp dự trữ đầy đủ, về rượu trong tủ, về chuyện nhà không có điện
thoại và chẳng có lấy một ai để kêu cứu.

Tuy thế, sáng hôm sau tỉnh dậy, anh lại thấy lòng đầy ăn năn. Anh nhớ

những lần họ nằm quấn lấy nhau trong vườn hồi năm ngoái, trên thảm cỏ thô
ráp, dưới vòm cây cao cắt bầu trời thành trăm ngàn mảnh ghép, những vì sao
như tơ nhện lung linh sau tán dương xỉ thời tiền sử.

Nhưng lỏng lẻo thay cái thứ gọi là tình yêu. Anh dần nhận ra, nó không

hề vững chắc, nó không phải là thánh kinh; nó là một thứ dễ lung lay đặc
biệt thích hợp cho sự phản bội, thành khuôn bất kỳ thứ gì anh rót nó vào. Mà
quả tình rất khó để không rót nó vào nhiều bình khác nhau. Nó có thể được
sử dụng vào đủ thứ mục đích khác nhau… Giá như có một thứ giới hạn nào.
Nó đang bắt đầu làm anh sợ hãi thực sự.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.