DI SẢN CỦA MẤT MÁT - Trang 238

rỗi thực sự, và dường như nó giống chuyến viếng thăm của một hồi ức tươi
đẹp hơn là một điều có thực.

Sau hai tuần, Biju đã chống nạng đi lại được. Hai tuần nữa và cơn đau

dứt hẳn, nhưng nỗi lo âu âm ỉ về chiếc thẻ xanh thì không, tất nhiên rồi. Nó
vẫn tiếp tục làm cậu phát ốm.

Giấy tờ của cậu, giấy tờ của cậu. Thẻ xanh, thẻ xanh, cái thẻ xanh

machoot sala oloo ka patha chaar sau bees thậm chí còn chẳng có màu
xanh. Nó bám rễ thật chắc, thật chướng, thật hồng hào trong óc cậu cả ngày
lẫn đêm; cậu không sao nghĩ nổi chuyện gì khác, và thỉnh thoảng cậu còn
nôn mửa, bấu chặt lấy cái bồn cầu, móc họng mình đổ vào họng nó, nằm vật
ra đó như say rượu. Bưu điện lại đưa đến những lá thư của cha cậu, và khi
cầm thư lên cậu òa khóc. Rồi cậu đọc thư và nổi khùng lên.

“Con làm ơn giúp Oni… Thư trước bố hỏi con rồi nhưng con chưa trả

lời… Nó đến sứ quán và mấy người Mỹ thích nó lắm. Tháng sau nó sẽ sang
đến nơi… Có lẽ nó sẽ ở cùng con cho đến khi tìm được việc…” Biju bắt đầu
mắc chứng nghiến răng trong những cơn ác mộng, và một sáng nọ cậu tỉnh
dậy với một cái răng bị nứt.

“Nghe cứ như máy nghiền xi măng ấy,” Jeev phàn nàn, “tớ chịu không

ngủ nổi, cậu thì nghiến răng còn chuột thì sục sạo.”

Một đêm, Jeev tỉnh dậy và bắt được một con chuột trong cái thùng sắt

đựng rác khi nó đang mò tìm thức ăn.

Anh đổ cồn vào và hỏa thiêu con chuột.

“Địt mẹ bọn mày có im đi không,” mấy người ở trên bàn hét váng lên.

“Bọn điên. Làm cái đéo gì thế. Đéo cho ai ngủ à. Địt mẹ mấy thằng này.”
Một cơn mưa vỏ bia vãi xuống quanh họ.

“Hỏi giá bất kỳ đôi giày nào khắp Manhattan này tớ cũng có thể chỉ

cho cậu chỗ mua giá rẻ nhất.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.