DI SẢN CỦA MẤT MÁT - Trang 237

Trở về.

Quay lại.

Ai đó ở một trong những gian bếp trước đây của Biju từng nói: “Chắc

là mọi sự không đến nỗi khó khăn, nếu không thì các cậu đã chẳng ở đây
nhiều đến thế.”

Nhưng mọi sự quả thực RẤT khó khăn, THẾ MÀ vẫn có quá nhiều

người đến đây. Cực kỳ, cực kỳ khó khăn là đằng khác. Hàng triệu người đã
liều mạng, chịu nhục nhã, khinh ghét, mất gia đình – THẾ MÀ vẫn có quá
nhiều người ở đây.

Nhưng Harish-Harry biết quá đi chứ. Sao ông ta có thể nói “Trở về –

quay lại,” dễ dàng ngọt xớt như thế được.

“Cái thằng hư quá…” ông ta lặp lại câu đó khi mang cho Biju một ít

prasad mua ở ngôi đền trong khu Queens. “Chỉ gây rắc rối là giỏi.”

Và từ gói prasad ấy Biju biết không nên mong đợi gì thêm nữa. Đó là

một miếng mồi, một mẹo vặt kiểu Ấn Độ ông chủ dành cho đầy tớ, vị chủ
nhân nhân từ thu phục lòng trung thành của người ở; trả lương bèo bọt,
nhưng thi thoảng lại ban thưởng một hộp kẹo, một món quà hào phóng…

Vậy là Biju nằm trên đệm và dõi theo chuyển động của mặt trời trên

những tòa nhà đối diện qua tấm vỉ sắt. Từ mọi góc độ, khi nhìn vào thành
phố không có lấy một đường chân trời này, người ta thấy mỗi lúc một nhiều
cao ốc vươn lên như cây leo trong rừng rậm, đói khát ánh sáng, cầm giữ một
thứ nửa bóng tối vĩnh hằng đông đặc dưới chân mình, và ban ngày rọi ánh
sáng lên cái mê cung ấy, len lỏi vào từng căn hộ trong những thời điểm
chính xác và ngắn ngủi, một lần viếng thăm có lẽ kéo dài một nấc đồng hồ
từ 10 đến 12, hay từ 10 đến 10:45, từ 2:30 đến 3:45. Như ở những nơi cùng
khổ, nơi sự xa xỉ được đem cho thuê, chia sẻ và chuyền tay nhau từ nhà này
sang nhà khác, thời điểm xuất hiện của nó được lũ mèo, cây cối, và những
người già hẳn vẫn thường ngồi hơ đầu gối dưới ánh nắng trong chốc lát ghi
nhớ và mong chờ. Nhưng thứ ánh sáng ấy quá đỗi ngắn ngủi cho một sự cứu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.