DI SẢN CỦA MẤT MÁT - Trang 265

kilogram thuốc nổ, đạn pháo và cối. Chỉ riêng người của Ghising đã có hơn
hai mươi tư nghìn đơn vị vũ khí. Trong cái đống ấy có khẩu súng hơi BSA,
khẩu súng trường Springfield và cây súng săn hai nòng Holland & Holland
của ông tòa mà ông vẫn xách đi lang thang ở vùng đồng quê quanh Bonda
sau giờ uống trà.

Khi Lola, Noni, Cha Booty, Bác Potty và Sai bị từ chối ở phòng ăn của

Gymkhana, họ không hề nghĩ rằng những chuyện tồi tệ đến thế sẽ xảy ra với
câu lạc bộ. Họ cứ ngỡ vẻ ảm đạm ấy là khó khăn của hiện tại, như viên quản
lý đã than phiền, chứ không coi đó là một điềm báo cho tương lai của phòng
ăn.

Họ biết ăn trưa ở đâu bây giờ?

“Cái quán mới mở, Let’s B Veg nhé?” Cha Booty hỏi.

“Không ghas phoos, không cành với lá gì hết!” Bác Potty nói như đinh

đóng cột. Nếu không bị bắt buộc thì không đời nào bác chịu ăn rau.

“Hay là Lung Fung?” Đó là một quán ăn Tàu xập xệ với những con

rồng giấy mặt mày dữ tợn treo lơ lửng trên trần nhà.

“Chỗ đấy ngồi không sạch sẽ lắm.”

“Hay Windamere?”

“Đắt quá, chỉ hợp với khách nước ngoài thôi. Mà cũng chỉ có trà là

ngon, còn bữa trưa thì đúng kiểu nhà trọ giáo đoàn…thunda khitchri… ức
cừu béo ngậy… muối và tiêu, đấy là nếu gặp may…

Cuối cùng vẫn là Glenary’s, như thường lệ.

“Ít ra thì ở đấy cũng nhiều món – ai cũng gọi được thứ mình thích.”

Vậy là họ hành quân sang. Ở một bàn trong góc, Cha Peter Lingdamoo,

Cha Pius Marcus và Cha Bonniface D’Souza đang ăn bánh táo. “Xin chào,
Monsignor,” cả ba chào Cha Booty, đem đến cho họ một luồng gió tự trời
Âu. Nghe mới tao nhã làm sao: Monsignor

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.