DI SẢN CỦA MẤT MÁT - Trang 267

“Tùy các bà thôi. Cho một gin tonic,” bác gọi và nhúng thẳng miếng

bánh mì vào đĩa bơ. Và nhấc lên cả một tảng bơ vàng ruộm. “Tôi rất khoái
ăn bơ với một mẩu bánh mì,” bác tuyên bố.

“Cá nướng với khoai chiên chấm xốt tartar ở đây cũng ngon đấy,” Cha

Booty nói với một tia hy vọng, hình dung ra món cá sông trong bộ đồng
phục vụn bánh mì vàng ruộm giòn tan.

“Cá có tươi không?” Lola hỏi người bồi bàn. “Ở sông Teesta chứ hả?”

“Sao lại không?” người bồi bàn đáp.

“Sao lại không???!! Tôi chịu! Anh phải biết nếu KHÔNG thì SAO

chứ!!!”

“Thôi, chả dại. Hay là gà xốt pho mát?”

“Pho mát gì?” Cha Booty hỏi.

Tất cả đờ ra… im lặng băng giá.

Họ biết sự xúc phạm sắp đến…

Utterly butterly delicious… Pho mát Vô địch Toàn Ấn Đ…

“AMUL!!”

“ĐỒ CHỐNG THẤM!!” Cha Booty rên rỉ.

Như mọi khi, họ lại cân nhắc và cuối cùng chọn món Tàu.

“Dĩ nhiên đây không phải món Tàu thực sự,” Lola nhắc với mọi người

là Joydeep, chồng quá cố của bà, đã từng đến Trung Quốc và kể rằng món
ăn Trung Hoa ở Trung Quốc là một thứ khác hẳn. Đúng ra là một thứ tệ hơn
hẳn. Ông tả lại món trứng bách nhật (mà theo ông có khi còn là nhị bách
nhật) được họ chôn xuống rồi đào lên như một thứ cao lương mĩ vị, và ai
nấy đều trầm trồ háo hức tột độ. Khi quay về ông trở thành ngôi sao sáng ở
các buổi tiệc cocktail. “Cũng chẳng để ý lắm đến ngoại hình của họ,” ông
kể, “khuôn mặt họ chap-ta lắm. Ở ta cái gì cũng ăn đứt, phụ nữ Ấn Độ, đồ
cổ Ấn Độ, âm nhạc Ấn Độ, món Tàu ở Ấn Độ…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.