DI SẢN CỦA MẤT MÁT - Trang 286

Sang ngày hôm sau cậu không chịu đựng thêm được nữa; cậu lẻn khỏi

nhà bếp và mua lại một mã số trị giá hai mươi lăm dollar của một gã ma cà
bông có biệt tài thuộc lòng các con số bằng cách lảng vảng quanh buồng
điện thoại, nghe lỏm người khác đọc mã số cuộc gọi và ghi nhớ trong đầu.
Gã đã lẻn ra sau lưng một ông Onopolous nào đó, ông ta không mảy may
nghi ngờ, cứ thế gọi điện và nạp tiền vào tấm thẻ bạch…

“Mà nhanh lên đấy,” gã bảo Biju, “Số này tao không chắc lắm đâu, đã

mấy người gọi rồi…”

Cái ống nghe vẫn còn ấm và ẩm ướt từ lần thân mật cuối cùng, và nó

phả ngược vào Biju tiếng phều phào khàn đặc của bệnh lao. Vì Cho Oyu
không có điện thoại nên Biju gọi vào số nhà khách MetalBox trên đường
Ringkingpong.

“Bác gọi hộ cha cháu với. Hai tiếng nữa cháu gọi lại.”

Vậy là, một buổi tối nọ, vài tuần trước khi điện thoại bị cắt, đường sá

cầu cống bị đánh bom và cả vùng lâm vào tình trạng hoàn toàn hỗn loạn,
người gác đêm của MetalBox đến gõ lạch cạch vào cánh cổng ở Cho Oyu.
Người đầu bếp đang ninh xương với hành để làm nước dùng…

“La! Có điện! La! Có điện thoại! Điện thoại của con bác! La! Từ Mỹ

về. Một tiếng nữa nó sẽ gọi lại. Nhanh lên!”

Người đầu bếp vội vàng đi ngay, bỏ nồi xương sôi sùng sục phủ những

mẩu vụn màu xanh đang nhảy múa lại cho Sai trông – “Babyji!”

“Bác đi đâu thế?” Sai hỏi, nàng đang ngồi nhặt cỏ may dính vào quần

của con Mutt, trong đầu nghĩ về sự vắng mặt của Gyan…

Nhưng người đầu bếp không trả lời. Bác đã kịp chạy ra khỏi cổng.

Chiếc máy điện thoại nằm chễm chệ giữa sảnh nhà khách, có khóa xích

quây kín để đám người hầu tắt mắt chỉ có thể nhận điện thoại chứ không gọi
đi được. Khi nó đổ chuông lần nữa, người gác đêm bật dậy và gọi: “Điện

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.