DI SẢN CỦA MẤT MÁT - Trang 304

thể phải giả vờ rằng bà không thạo tiếng Anh còn hơn là để lộ ra sự thật rằng
mình không hề biết tiếng Nepal.

Nhà của Pradhan nằm ở một vùng bà chưa bao giờ đặt chân đến của

Kalimpong. Trên tường quanh nhà, những ống tre chẻ đôi được đổ đầy đất
để trồng xương rồng. Xương rồng nhím và xương rồng gai mọc lên từ những
hộp thiếc đựng dầu Dalda và những túi nhựa xếp dọc theo bậc cấp dẫn lên
ngôi nhà nhỏ hình chữ nhật lợp mái tôn. Căn phòng đầy người. Họ nhìn bà
chằm chằm, kẻ đứng, người ngồi ghế gấp, lố nhố như trong phòng chờ bác
sĩ. Bà có thể cảm nhận từ họ nỗi thèm khát mãnh liệt được tống khứ bà đi
như một thứ tai ương. Một người được ưu tiên trước Lola, một chủ cửa hàng
người Marwar đang muốn đánh một xe đèn thờ qua mấy chỗ cấm đường.
Một điều kỳ lạ là người Marwar kiểm soát hoàn toàn hoạt động kinh doanh
những đồ thờ Tây Tạng – đèn và chuông, kim cương chử, tăng bào màu mận
chín và áo lót màu nghệ tươi, khuy áo bằng đồng chạm hình hoa sen.

Khi người đàn ông được dẫn đến trước mặt Pradhan, ông ta bắt đầu

khom lưng uốn gối và vặn vẹo đến nỗi không cả ngước mắt nhìn lên. Ông ta
phun ra những lời tán tụng hoa mỹ: “Thưa Ngài Và Huzoor Tôn Kính Và
Đại Giá Của Ngài Và Xin Hết Lòng Thuận Theo Tôn Ý, Xin Ngài Lượng
Cả Ban Ơn, Xin Ngài Tôn Quý, Mong Ngài Mở Lượng Hải Hà, Xin Thần
Linh Ban Ơn Mưa Móc Cho Ngài Và Gia Quyến, Cầu Cho Đức Ngài Tôn
Kính Phát Tài Và Xin Ngài Ban Tài Phát Lộc Cho Kẻ Tôi Tớ Hèn Mọn
Này…” Ông ta bày ra một vườn hoa la liệt lời chúc tụng, nhưng cũng chẳng
ăn thua gì, và cuối cùng, tới khi lui ra ông ta vẫn không ngừng reo rắc hoa
hồng và nài xin, cầu mong và chúc tụng…

Pradhan đuổi ông ta ra: “Không có ngoại lệ.”

Và đến lượt Lola.

“Thưa ngài, điền trang của tôi đang bị xâm phạm.”

“Tên điền trang?”

“Mon Ami.”

“Tên tuổi kiểu gì thế?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.