DI SẢN CỦA MẤT MÁT - Trang 309

“Mở ra nào.”

“Chị cút đi,” Lola nói.

“Lola?” Noni gọi. “Chị pha rượu rum và nimboo cho em nhé.”

“Chị cút đi,” Lola nhắc lại.

“Kìa em, trong mọi hoàn cảnh như thế này, những hành vi xấu xa luôn

được bao biện bằng một động cơ chính đáng…”

“Vớ vẩn.”

“Nhưng nếu chúng ta quên rằng trong những gì họ nói có phần nào sự

thật, thì rồi những vấn đề sẽ lại nảy sinh. Người Gorkha đã bị sử dụng…”

“Toàn là bịa đặt,” Lola thô bạo ngắt lời. “Cái dân tộc này chẳng tốt đẹp

gì đâu. Dân Gorkha chẳng qua là một bọn lính đánh thuê, và chỉ thế mà thôi.
Ai trả tiền cho chúng thì chúng sẽ trung thành với kẻ ấy. Chẳng có đạo lý gì
ở đây đâu, Noni ạ. Và làm gì có cái gọi là GOrkha? Từ trước đến giờ vẫn
luôn là GUrkha. MÀ ở đây cũng làm gì có được mấy người lính Gurkha –
tất nhiên là cũng có, cộng thêm mấy người mới giải ngũ từ Hong Kong trở
về, còn lại toàn là phu khuân vác với culi…”

“Đấy là cách viết bị Anh hóa. Họ đổi đi như thế chỉ để…”

“Để cái đầu gối em ấy! Nếu muốn người ta dạy tiếng Nepal ở trường

thì còn viết tiếng Anh làm gì. Toàn một bọn đần độn, và đó là sự thực, Noni,
chị thấy thế, tất cả chúng ta đều thấy thế.”

“Chị không thấy thế.”

“Thế thì đi mà nhập bọn với họ như em bảo đi. Bỏ nhà cửa, bỏ sách vở,

bỏ sữa Ovaltine và quần đông xuân của chị đi. HA! Rồi xem chị có đi
không, đồ dối trá giả tạo.”

“Chị sẽ đi.”

“Thế thì đi đi. Và đến khi xong chuyện rồi thì xuống địa ngục luôn

nhé!”

Địa ngục? Noni đập cửa nhà tắm và hỏi. “Sao lại địa ngục?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.