DI SẢN CỦA MẤT MÁT - Trang 308

Nhưng rồi,

trong giây lát,

đột nhiên,

bà thấy lòng chùng xuống.

Mắt em đen, yêu kiều và sâu lắng.”

Ông vẫn thường hôn lên đôi mắt long lanh ấy trước khi đắm mình vào

sách vở.

Những lời hứa trên vai ta còn nặng.

Mắt bên này, rồi lại đến mắt kia…

Ta chưa ngủ khi đường xa vạn dặm…

Anh chưa ngủ khi đường xa vạn dặm…

Bà sẽ song ca cùng ông…

Ta chưa ngủ khi đường xa vạn dặm…”

Và ông sẽ đáp lời.

Nói cho cùng, đến tận phút lâm chung, và kể cả sau này, ông vẫn có thể

làm sống dậy vẻ hóm hỉnh từng thắp lửa tình yêu trong bà khi họ mới chỉ là
những đứa bé con. “Ta uống say mềm giọt mắt em,” ông đã hát tặng bà
trong tiệc cưới, và rồi họ cùng nhau đi hưởng tuần trăng mật ở châu Âu.

Noni đến bên cửa: “Em không sao chứ?”

Lola hét lên: “Có, em có sao đấy. Chị đi chỗ khác đi!”

“Sao em không mở cửa ra?”

“Em đã bảo chị đi đi, đi mà nhập hội với cái bọn đầu đường xó chợ chị

vẫn bảo vệ ấy đi.”

“Lola, mở cửa ra em.”

“Không.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.