DI SẢN CỦA MẤT MÁT - Trang 359

trân trối nhìn ra triền núi vô hình trước mặt, khi đèn lồng của mấy gã say rơi
xuống như thể sao băng. Trước khi bình minh ló dạng, ông đã phát cuồng
lên. Ông tìm đến mấy ngôi nhà busti lụp xụp để xem họ có thấy nó không;
ông hỏi thăm người đưa sữa và bác hàng bánh, người đang ngồi nhà với cái
thùng thiếc méo mó đựng món bích quy khari và bánh sữa khoái khẩu của
Mutt.

“Không, không thấy kutti.

Ông tòa nổi giận khi thấy người ta gọi nó là “kutti” nhưng vẫn phải

kiềm chế, không dám quát vào mặt những người giờ đây có thể ông sẽ phải
nhờ vả.

Ông hỏi anh thợ nước, anh thợ điện. Ông tuyệt vọng ra hiệu hỏi mấy

ông thợ may điếc đã cắt cái chăn thành áo khoác mùa đông có khóa ở bụng
cho Mutt.

Ông nhận được những khuôn mặt vô cảm, vài tiếng cười giận dữ.

Saala Machoot… không hiểu lão nghĩ gì. Mình lại đi tìm chó cho lão à?”
Họ thấy bị sỉ nhục. “Đang lúc thế này. Đến ăn còn chẳng có!”

Ông gõ cửa nhà bà Thondup, Lola và Noni, bất cứ ai có thể có lòng,

nếu không vì nể mặt ông, thì cũng vì Mutt hoặc vì nghề nghiệp, địa vị, tôn
giáo của họ. (Ông thấy nhớ những nhà truyền giáo – họ nhất định sẽ thông
cảm và có nghĩa vụ phải giúp đỡ.) Ai ông tìm đến cũng lập tức đưa ra phán
quyết. Thời buổi này biết hy vọng vào đâu? Họ coi số phận của Mutt là
chuyện đã rồi, và ông tòa chỉ muốn bóp cổ họ khi họ nói.

Bà Thondup hỏi: “Nó có đắt tiền không?”

Chưa bao giờ ông tòa nghĩ về nó theo cách đó, nhưng có, nó từng rất

đắt tiền, được chuyển đến từ Calcutta trong chiếc lồng dành riêng cho chó
xù lông đỏ. Đi cùng với nó là tờ giấy chứng nhận phả hệ: “Bố: Cecil. Mẹ:
Ophelia.”

La ma ma ma ma, bị bắt trộm rồi, ngài Thẩm phán ạ,” bà Thondup

nói. “Hai con chó nhà tôi, Ping và Ting – chúng tôi mang tận Lhasa sang
đây, thế mà vừa đến nơi con Ping đã biến mất. Thằng trộm giữ nó để gây

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.