DI SẢN CỦA MẤT MÁT - Trang 388

Người đầu bếp không nghe nàng gọi vì bác đã tấp tểnh đi vào Căng tin

Thapa, đông nghịt người uống rượu cho hết mấy đồng bạc lẻ. Bác kể cho họ
nghe và nó khiến họ bật cười, một chút vui nhộn giữa những tháng ngày
kinh khủng này. Chó ngoẻo! Trận cười lan ra. Họ cười không ngậm mồm lại
được. Ở cái nơi đến người chết cũng chẳng được quan tâm. Chết vì lao phổi,
viêm gan, cùi hủi, vì cảm sốt xoàng… Rồi không công ăn việc làm, không
có gì ăn – đây thì nháo lên vì một con chó! Ha ha ha ha ha ha.

“Có gì đáng cười đâu,” người đầu bếp nói, nhưng rồi bác cũng cười

chút đỉnh, nhẹ nhõm vì thấy chuyện rõ là đáng cười, nhưng rồi bác lại thấy
ăn năn, tội lỗi gấp đôi, và bác lại òa khòc. Bác đã lơ là bổn phận… Sao bác
lại không để mắt đến con kutti cơ chứ…

Ngồi trong góc Căng tin Thapa là Gyan, anh đã được thả ra khỏi nhà

trở lại. Anh không cười. Ôi, cái ngày kinh khủng ấy, khi anh kể cho lũ bạn
về mấy khẩu súng của ông tòa. Nói cho cùng, Sai đã làm gì anh kia chứ?
Cảm giác tội lỗi lại bùng lên, khiến anh buồn nôn và xây xẩm mặt mày. Khi
người đầu bếp ra về, anh bèn đi theo bác.

“Tình hình rối ren quá nên cháu không đến kèm Sai được… Cô ấy thế

nào ạ?” anh lúng búng.

“Chuyện con chó làm nó buồn lắm. Nó khóc suốt cả ngày.”

“Bác bảo cô ấy là cháu sẽ tìm được Mutt.”

“Cậu định tìm thế nào?”

“Bác cứ bảo là cháu hứa. Cháu sẽ tìm thấy nó. Bác đừng lo gì cả. Cứ

yên tâm bảo cô ấy thế. Cháu sẽ tìm được Mutt và đưa nó về nhà.”

Anh thốt ra câu này với một vẻ quả quyết không liên quan gì đến Mutt

hay khả năng anh tìm được nó.

Người đầu bếp nhìn anh ngờ vực. Bác không mấy ấn tượng với năng

lực của Gyan. Trên thực tế, chính Sai từng bảo bác rằng thầy giáo của nàng
không được thông minh cho lắm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.