DI SẢN CỦA MẤT MÁT - Trang 45

Cô bé đã đi qua dưới câu châm ngôn này lần cuối, cùng với một xơ

khách đến đây học về hệ thống tài chính trong tu viện, giờ lên đường về lại
Darjeeling. Qua cửa sổ chuyến tàu từ Dehra Dun đến Delhi, từ Delhi đi
Siliguri, họ được thấy toàn cảnh cuộc sống nông thôn và Ấn Độ nhìn vẫn
muôn đời già cỗi. Những người phụ nữ đầu đội củi đi qua đi lại, quá nghèo
nên không có nổi lấy một tấm yếm để mặc dưới áo sari. “Lêu lêu xấu hổ
chưa kìa,’ cô tu sĩ nọ reo lên khoái chí. Nhưng rồi cảm giác khoái chí dần
tan biến. Khi ấy đang là sáng sớm và xếp hàng dọc đường ray là những hàng
mông trần. Lại gần hơn, họ nhận ra đó là hàng chục người đang đi đại tiện
lên đường ray và rửa đít bằng nước đựng trong can. “Kinh quá đi mất,” cô
gái thốt lên, “không thể nào đổ cho nghèo đói được, không thể nào, không
đừng bảo tôi như vậy. Sao họ lại phải làm cái việc đó ở đây cơ chứ?”

“Vì độ dốc,” một học giả đeo kính ngồi cạnh cô nói, vẻ nghiêm trang,

“mặt đất dốc về phía đường tàu, nên đó là một chỗ tốt.”

Cô tu sĩ không trả lời. Còn đối với những người đang đại tiện kia,

những kẻ trên chuyến tàu chẳng dính dáng gì tới họ - thậm chí không
phải đồng loại của họ – nên chuyện người qua lại nhìn thấy phần hậu đang
căng ra của mình chẳng làm họ bận tâm gì hơn nếu đổi lại là một chú chim
sẻ đang quan sát họ.

Và cứ thế.

Sai im lặng… cảm thấy số phận đang chờ đợi mình. Cô bé có thể cảm

nhận được Cho Oyu.

“Đừng lo, cm ạ,” cô tu sĩ an ủi.

Sai không trả lời và cô tu sĩ bắt đầu thấy khó chịu.

Họ chuyển sang taxi và tiếp tục đi dưới tiết trời ẩm ướt, qua mộc vùng

đất màu xanh nhòa nhạt, kẽo kẹt lắc lư trong gió. Họ đi qua những sạp chè,
những gà qué bỏ bu đem bán, những tượng các nữ thần Durga Puja điêu
khắc dở dang trong những căn lán. Họ đi qua những đồng lúa và những nhà

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.