DI SẢN CỦA MẤT MÁT - Trang 43

Ông tòa không quan tâm đến tiềm năng nông nghiệp của mảnh đất nhưng
vẫn đến xem vì tin lời người nọ – miệng kẻ sang có gang có thép mà – dù đã
trải bao vật đổi sao dời. Ông cưỡi ngựa đến tận nơi, đẩy cửa và bước vào
một không gian bỏ trống chiếu sáng theo kiểu tu viện, ánh sáng biến động
theo ánh mặt trời bên ngoài.Ông thấy mình như lạc vào thế giới cảm quan
của một con người chứ không phải một ngôi nhà. Sàn nhà màu sẫm, gần
như đen kịt, lát ván rộng bản; trần nhà mường tượng như bộ xương sườn cá
voi, trên xà còn nguyên những dấu rìu. Lò sưỏi làm bằng đá trắng dưới lòng
sông lấp lánh như cát. Những bụi dương xỉ xum xuê bám rễ vào của sổ, gân
lá cứng đờ trĩu nặng những bào tử vón thành từng cục nhỏ phủ đầy lông tơ
màu nâu đồng. Ông biết rằng mình sẽ cảm nhận được chiều sâu, chiều rộng,
chiều cao, và một chiều không gian khác khó nắm bắt hơn của chốn này.
Bên ngoài, bầy chim màu sắc sặc sỡ say sưa bay lượn và hót véo von, dãy
Himalaya vươn lên trùng trùng điệp điệp cho tới khi những đỉnh núi lập lòe
ánh sáng ấy chứng minh cho con người thấy minh nhỏ bé tới mức cảm thấy
nên buông xuôi tất cả, trút bỏ tất cả. Ông sẽ sống được ở nơi đây, trong lớp
vỏ sò này, trong cái đầu lâu này, với niềm an ủi được làm một người ngoại
quốc trên đất nước mình, vì lần này ông sẽ không học thứ ngôn ngữ ấy.

Ông không bao giờ trở lại tòa án nữa.

“Tạm biệt,” Sai nói lời chào với những trò vô kỷ luật ở tu viện, những

bức tranh thiên thần dịu ngọt bằng màu sáp và tượng Chúa Jesus máu me, tất
cả hiện ra trong sự tương phản đầy khắc khoải. Tạm biệt những bộ đồng
phục quá nặng nề cho một cô bé con, tạm biệt những áo cộc tay và cà vạt
như của con trai, tạm biệt đôi giày đen như móng bò. Tạm biệt Arlene
Macedo, ngưòi bạn của cô bé, cô học trò duy nhất có xuất thân không bình
thường giống Sai. Cha Arlene, theo như cô bé kể, là một thủy thủ người Bồ
Đào Nha đến rồi lại đi. Không về với biển cả, các nữ sinh khác xì xào với
nhau, mà chạy theo một cô thợ uốn tóc người Hoa ở khách sạn Claridge ‘s
tại Dclhi. Tạm biệt bốn năm học hỏi thể nào là gánh nặng của lăng nhục và
sợ hãi, là kỹ năng gian lận, bốn năm bị những giám thị mặc áo thầy tu lật tẩy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.