DI SẢN CỦA MẤT MÁT - Trang 41

viện Thánh Augustine, cô bé cũng sẽ chẳng bao giờ biết được.

Moscow không có trong chương trình học tập của tu viện. Sai hình

dung ra những công trình kiến trúc đồ sộ, ảm đạm, thô kệch, cục mịch,
vuông bành bạnh, trong bóng tối Xô viết xám xịt, dưới bầu trời Xô viết xám
xịt, xung quanh là những con người Xô viết xám xịt ăn đồ ăn Xô viết xám
xịt. Một thành phố nam tính, không điệu đà hay yếu đuối, không lỗ châu
mai, không góc chết. Lúc này một màu đỏ đã loang ra lênh láng trên cảnh
phim, đang từ từ chạy trước mắt Sai…

“Ta rất lấy làm tiếc,” xơ Caroline nói, “ta rất lấy làm tiếc được biết tin

này, Sai ạ. Con phải can đảm lên.”

“Mình là trẻ mồ côi,” Sai thầm nhủ khi đang tĩnh dưỡng trong bệnh xá.

“Bố mẹ chết rồi. Giờ mình là trẻ mồ côi.”

Cô bé ghét tu viện, nhưng ngoài nó ra cô chẳng nhớ được gì khác cả.

“Sai thân yêu,” mẹ cô bé sẽ viết thế, “vậy là một mùa đông nữa lại đến,

bố mẹ lại mang quần áo len dày ra mặc. Bố mẹ đến chơi bài bridge với vợ
chồng chú Sharma và bố con lại ăn gian như mọi khi. Cá trích ở đây ngon
lắm, đấy là một thứ cá cay, một ngày nào đó con nhất định phải nếm thử.”

Cô bé trả lời trong giờ tập viết thư có giáo viên hướng dẫn:

“Bố mẹ kính yêu, bố mẹ có khỏe không? Con khỏe. Ở đây nóng lắm.

Hôm qua bọn con có bài thi lịch sử và bạn Arlene Macedo lại ăn gian như
mọi khi.”

Nhưng những lá thư đều giống như bài tập trong sách. Đã hai năm trời

Sai không gặp bố mẹ, và những xúc cảm tức thời trước sự tồn tại của họ đã
biến mất từ lâu. Cô bé cố khóc, nhưng không thể.

Trong phòng hội đồng, dưới bức tượng Jesus đóng khố bị đóng đinh lên

cây thập giá phủ vécni, các xơ lo lắng bàn bạc với nhau. Tháng này trong két
sắt tu viện sẽ không còn phiếu rút tiền ngân hàng của nhà Mistry nữa, không

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.