Bộ khung của ngôi nhà tỏ ra yếu ớt – chỉ như một mảnh vỏ trấu lơ lửng giữa
màn đêm. Mái tôn bập bùng trong giò. Khi Sai duỗi chân ra, ngón chân cô
bé lặng lẽ chọc thủng chất vải đã mủn. Trong cô ngập tràn cảm giác sợ hãi
khi bước vào một không gian mênh mang trải dài cả trước mặt lẫn sau lưng.
Đột nhiên, như thể có một cánh cửa bí mật vừa mở ra trong thính giác,
cô bé bắt đầu nghe thấy từng bộ răng nhỏ xíu đang chậm rãi nghiến nát ngôi
nhà thành bột, một thứ âm thanh rất khó nhận thấy vì nó lẫn vào không khí,
nhưng một khi đã nghe thấỵ rồi, nó cứ lớn mãi lên. Rồi cô bé sẽ biết rằng
dưới thời tiết này, nếu không được bảo quản, gỗ sẽ bị gặm sạch chỉ sau một
mùa.