DI SẢN CỦA MẤT MÁT - Trang 64

“Budhoo à?”

“Vâng, thưa Huzoor!”

Thế là bọn họ sẽ trở lại với đài BBC, cũng có khi chuyển sang ngồi

trước cái ti vi đen trắng nhỏ khi Doordarshan giới thiệu bộ phim Tới thái ấp
Bom
hay Vâng thưa Bộ trưởng, với các quý ông có khuôn mặt phì nhiêu
sũng nước như thịt hun khói. Trong khi Budhoo ở trên mái nhà co kéo cái
ăng ten, hai chị em hò hét chỉ đạo qua cửa sổ, “Phải, trái, không, lùi lại,” làm
ông già tội nghiệp quay cuồng giữa những tán cây và lũ bướm đêm trở trời
vỡ tổ bay ra khắp Kalimpong.

Vào những lúc vô sự trong đêm, Budhoo lại đi tuần quanh Mon Ami,

gõ phách và thổi còi để Lola và Noni nghe tiếng và vững dạ cho đến khi
những ngọn núi lại một lần nữa lấp lánh ánh vàng thuần chất 24 karat và họ
thức dậy giữa lúc bụi sương đang bốc hơi dưới ánh mặt trời.

Nhưng họ tin tưởng Budhoo mà chẳng dựa trên cơ sở nào. Biết đâu ông

ta sẽ sát hại họ khi họ đang mặc đồ ngủ thì sao…

“Nhưng mình mà đuổi ông ta,” Noni nói, “thì ông ấy sẽ đem lòng thù

và dễ gây chuyện gấp đôi ấy chứ.”

“Em đã bảo chị rồi, cái bọn Nepal này không thể tin được. Mà nào

chúng có ăn cướp không đâu. Trong đầu chúng chỉ có mỗi chuyện giết chóc,
thế thôi.”

“Ừm,” Lola thở dài, “cũng dám lắm, thật đấy. Đã có mầm mống lâu rồi.

Biết bao giờ cái xứ này mới được bình yên nhỉ?

Hồi mình chuyển đến Mon Ami, khắp Kalimpong đang náo loạn cả lên,

chị nhớ không? Chẳng biết ai là gián điệp, ai không. Hồi đó Bắc Kinh coi
Kalimpong là lò lửa của những hoạt động chống phá Trung Quổc… “

Các tăng lữ luồn rừng tới đây, như những dòng lửa màu hồng lựu chảy

xuôi triền núi, trốn sang từ Tây Tạng theo tuyến đưòng buôn muối và len.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.