DI SẢN CỦA MẤT MÁT - Trang 98

“Cái đấy ai cũng biết,” người đầu bếp nói. “Người miền biển toàn ăn

cá, đấy cứ xem họ thông minh thế nào, Bengal này, Malaỵa nàỵ, Tamil này.
Người miền núi ăn nhiều ngũ cốc quá đâm ra chậm tiêu – nhất là kê – nó
thành quả bóng tướng. Máu đổ về dạ dày chứ không dồn về não. Dân Nepai
chỉ làm lính với culi là giỏi, chứ học hành thì kém. Cũng chẳng phải lỗi ỏ
họ, tội nghiệp.”

“Thế thì bác đi mà ăn cá,” Sai bảo. “Cái miệng bác nói hết cái ngốc này

lại đến cái ngổc khác.”

“Bao lâu nay ta nuôi nấng yêu thương cô như con đẻ, thử xem giờ cô

ăn nói vđi ta thế nào… ,” bác bắt đầu.

Đêm hôm đó Sai ngồi nhìn sâu vào tấm gương.

Đối diện với Gyan, nàng đã nhận thức sâu sắc về bản thân mình, ánh

mắt anh nhìn nàng khiến nàng biết chắc là như thế, nhưng mỗi khi nàng
ngước lên, anh lại lảng đi chỗ khác.

Đôi lúc nàng cũng thấy mình xinh xắn, nhưng khi bắt đầu để ý kỹ hơn,

nàng mới nhận ra rằng: nhan sắc, ây là một thứ dễ đổi thay. Nàng vừa định
vị được nó, nó đã tuột khỏi tay nàng; đáng lẽ phải thuần phục nó, nàng lại
không thế kìm lòng khai thác sự giảo hoạt ấy. Nàng thè lưỡi với mình trong
gương, đảo mắt rồi nở nụ cười mê hoặc. Nàng biến đối dung mạo mình từ
yêu tinh thành hoàng hậu. Khi đánh răng, nàng nhận thấy hai bầu vú rung
rinh như hai khối thạch bị dồn xuống mặt bàn. Nàng cúi xuống và nếm thử
thịt da nơi ấy, cảm giác nó vừa rắn chắc vừa mềm mại. Sự đầy đặn rung rinh
rắn chắc mềm mại ấy, tất cả đồng hành cùng nhau một cách khó hiểu, chắc
hẳn phải đem đến cho nàng một quyền năng đổi chác nào đó chứ?

Nhưng nếu nàng cứ quanh quẩn với hai ông già chân vòng kiềng này, ở

ngôi nhà giữa chốn khỉ ho cò gáy này, cái thời xuân sấc ngắn ngủi khó lòng
nắm bắt ấy của nàng rồi cũng sẽ phai tàn héo úa, chẳng được ai tán dương,
chẳng được ai giải cứu mà cũng chẳng ai giải cứu được nào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.