DI SẢN CỦA MẤT MÁT - Trang 97

cả hai làm ra vẻ chú tâm vào những nguyên tử, dán mắt vào những con số
trong căn phòng có những bức tường phồng rộp như những cánh buồm, kỳ
thực họ đang vùng vẫy; rằng cũng như khi đêm về rộng mở cho sự sâu thẳm
ngoài kia, rồi họ sẽ bị cuốn vào một điều bất trắc hơn nhiều cái mục đích
Gyan được thuê đảm nhiệm; rằng họ đang vật lộn để xây dựng một sự vững
chãi bằng tất cả những gì có được, và họ có đủ lý do để lo sợ điểm tựa ấy
không đủ chắc chắn để cứu vớt mình.

Cái đáp án nhỏ bé nọ rơi tõm xuống.

Gyan đưa nó ra trong day dứt. Hụt hẫng. Không ổn. Gạt nó sang bên,

sự kỳ vọng ghê gớm kia không còn bị gắn chặt với bài toán nữa bèn tập
trung sức lực rồi càn qua, bỏ họ lại ngồi thở dổc trước khi hai tiếng đồng hồ
kết khúc và Gyan có thể tháo chạy mà không dám nhìn Sai, người đã tác
động lên anh mãnh liệt nhưòng ấy.

“Anh thầy giáo này là người Nepal thì lạ thật,” người đầu bếp nhận xét

với Sai khi Gyan đã ra về. Rồi bác nói thêm, “Ta cú tưởng anh ta là người
Bengal.”

“Hừm?” Sai tự hỏi. Trông mình thế nào? Nàng nghĩ. Không hiểu anh

ấy thấy mình thế nào? Còn nàng, nàng thấy ở anh một vẻ thông minh đặc
biệt. Anh có đôi mắt nghiêm nghị và giọng nói sâu lắng, có điều bờ môi quá
dày khiến anh không làm mặt nghiêm được, mái tóc xoăn dựng lên khiến
anh trông có vẻ ngộ nghĩnh. Vẻ nghiêm trang pha lẫn ngộ nghĩnh ấy đối với
nàng thật hấp dẫn.

“Dân Bengal có tiếng là thông minh,” người đầu bếp nói.

“Bác đừng ngốc thế,” Sai cười. “Mà chắc họ cũng nhất trí với bác đấy.”

“Đấy là nhờ ăn cá,” người đầu bếp bảo. “Người miền biển thông minh

hơn người miền núi.”

“Ai bảo bác thế?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.