Tim tôi ngừng đập khi tôi thấy ai sau tấm ván đó.
Đó là chú Sandor. Cêpan của tôi bị treo ngược lại trên trần nhà. Chú đã bị
đánh bầm dập - cả hai mắt chú bầm tím, môi sưng vù, thân thể đầy những
vết thương. Và có lẽ tệ nhất là, chúng đã phá nát mái tóc thường được chăm
sóc hoàn hảo của chú và biến bộ y phục tuyệt đẹp của chú thành mớ giẻ
vụn.
Chú trông không như người mà tôi vẫn nhớ. Chúng đã hủy hoại chú. Mắt
tôi ngấn nước nhưng tôi cố không để chúng rơi.
Chú Sandor thở mạnh khi trông thấy tôi. Tôi tự hỏi trông tôi khác như
nào sau những ngày giam cầm kia. Cũng khó mà nói khi khuôn mặt chú
sưng vù và bào phủ bởi các vết bầm tím, nhưng có vẻ chú trông gần như là
hạnh phúc.
Tôi cảm thấy xấu hổ với bản thân - vừa bởi vì đó là lỗi của tôi khiến
chúng tôi bị bắt, và vừa bởi vì tôi chỉ biết bất lực nhìn chú.
"Cộng sự trẻ tuổi của chú", chú thì thầm.
Tên Mog quay lại nhìn tôi. Hắn đang cầm một con dao trông ác hiểm.
"Thói quen im lặng của mày cũng vui đấy", tên Mog nói với tôi. "Nhưng
nó sẽ kết thúc vào hôm nay".
Hắn bước tới chỗ chú Sandor và nhẹ nhàng kéo lê con dao trên xương
sườn chú.
"Tao không nghĩ mày biết gì cả", tên Mog ra vẻ suy tư. "Ít nhất thì cũng
chả có gì mà bọn tao chưa biết". Hắn nhún vai. "Nhưng dù sao thì tao cũng
sẽ tra tấn Cêpan của mày. Cho tới khi mày cầu xin tao dừng lại".