DI SẢN CỦA SỐ CHÍN - Trang 24

Chỉ vài phút trước tôi đã lo lắng mình đã có một quyết định liên quan đến

tính mạng tệ hại. Giờ, thấy chú Sandor đối xử với mình thế này, tôi tự nhắc
nhở mình tại sao lại thức cả đêm để lên kế hoạch giết tên Mog kia. Dù cứ
nói là có, nhưng chú Sandor chả hiểu tôi. Tôi đã hối hận về việc có thể đặt
nơi này vào tình thế nguy hiểm chỉ để chứng minh mình đã sẵn sàng, nhưng
càng nhìn chú Sandor chơi đùa với các dụng cụ và cần gạt, sự hối hận đó
ngày càng giảm đi thấy rõ.

"Chúng ta bắt đầu được chứ?", chú hỏi.

Tôi gật đầu, nhưng không thực sự chú tâm. Tôi chán việc đánh trận giả

rồi. Tôi đã thử chúng thật sự vào sáng nay và dù nó có thể không hoàn toàn
như tôi nghĩ, nó vẫn tốt hơn là thế này. Trời đất, trường học thật sự với mấy
đứa công tử bột có khi còn thú vị hơn cái trò này.

Tôi là một phần của các Garde. Tôi có một số mệnh, có cả một cuộc đời

để lãnh đạo. Tôi cần chịu đựng bao nhiêu tiết luyện tập ngu ngốc nữa cho
tới khi chú Sandor để tôi bắt đầu thực hiện nó đây?

Một tấm bảng phía trước Bục giảng bật mở, bắn nhanh ba quả bóng sắt

về phía tôi. Tôi dễ dàng đánh bật chúng với khả năng Telekinesis của mình.
Trò này cũ rích rồi. Chú Sandor đã bắn các vật thể gần như không ngừng
nghỉ về phía tôi từ khi tôi có Telekinesis.

Trước khi ba quả bóng kia chạm đất, thêm hai tấm bảng nữa trên tường

hai phía bên tôi bật mở và bắn thêm nhiều vật thể khác. Bị bắn chéo góc,
tôi dùng Telekinesis chặn các quả bóng bên trái xuống đất và phản xạ một
cách bản năng, vung cây gậy thành hình vòng cung đánh bay số còn lại.

"Giỏi lắm!", chú Sandor hét lên. "Dùng tất cả vũ khí mà cháu có".

Tôi nhún vai. "Có mỗi thế thôi à?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.