đạn được. Những người khác mang toàn bộ nỏ tiễn và lựu đạn, cùng ta về
phủ lãnh chủ.”
“Tuân mệnh!”
Lão quản gia John đã nhận được tin tức, đứng trước phủ lãnh chủ, nóng
lòng đợi Tống Mặc. Trước phủ lãnh chủ đã có không ít người tụ tập, lại
thêm người Tống Mặc dẫn về, gần như tất cả nam nhân thành niên trong
lãnh địa đều ở đây.
Các lão nhân và nữ nhân dẫn các hài tử lục tục kéo tới, trên mặt họ có
nghi hoặc, cũng có kinh ngạc, duy chỉ không có sợ hãi và lo lắng.
Nghĩ thử xem, nơi nghèo khổ thế này, lại có kỵ sĩ tới tấn công? Quả thật
là quá thần kỳ.
Có người hỏi: “Lãnh chủ đại nhân, thật sự là kỵ binh của vương quốc
Obi sao?”
“Đúng.”
Đạt được đáp án khẳng định, tiếng nghị luận càng lớn.
“Nhưng họ tới chỗ chúng ta làm gì?”
“Cho dù là quân đội của Chisa, lúc đi ngang Grilan cũng đi đường
vòng.”
Không tiền, không lương thực, bọn họ tới Grilan làm gì? Nhàn quá phát
hoảng đi tìm kích thích sao? Như vậy thật quá đáng.
Tống Mặc sờ mũi, Grilan trước kia quả thật không có thứ gì có thể
khiến các nước khác nhớ mong, bọn họ thấy lãnh địa phạm pháp chống
thuế nhiều năm này, tự nhiên muốn đi vòng, trong tay Tống Mặc có cung