Tống Mặc đau đầu muốn nứt, bị một con rồng bụng bự mong nhớ, ngủ
cũng nằm mơ ác mộng.
Tình huống này ảnh hưởng nghiêm trọng tới hiệu xuất công tác và chất
lượng giấc ngủ của Tống Mặc, lãnh chủ đại nhân quyết định, không thể tiếp
tục như thế nữa, phải nghĩ biện pháp…
Thế là, vào một đêm nguyệt hắc phong cao, lãnh chủ đại nhân trằn trọc
trăn trở, phẫn nộ tung mềm, trùm áo khoác lên, rời khỏi phòng ngủ, trực
tiếp xông vào phòng Rhys.
Tiếng mở cửa đánh thức ma tộc chỉ mới ngủ, Tống Mặc nắm tay nắm
cửa, tay kia cầm ngọn nến, ánh sáng của ngọn nến lắc lư trong bóng tối,
chiếu sáng nửa gương mặt thanh tú của y, đổ bóng lên vách tường, đôi mắt
màu đen, nhìn chằm chằm Rhys. Ánh mắt đó, khiến tâm can nhỏ bé của ma
tộc không khỏi run rẩy một cái.
Rhys cẩn thận hỏi: “Thân ái, ngươi muốn làm gì?” Nếu trong tay Tống
Mặc không phải đang cầm nến, hắn quả thật cho rằng thân ái dự định nửa
đêm cho hắn một phát súng chết luôn trên giường. Biểu cảm này, thực sự
quá đáng sợ.
Tống Mặc đá một cái lên cửa phòng, hung ác mài răng, “Làm ngươi!”
Rhys muốn khóc, đây là lời thoại mà hắn vẫn luôn muốn nói, nhưng
không nói ra được…
Tống Mặc không quan tâm nhiều như thế, đi tới bên giường, đặt giá nến
lên tủ đầu giường, cách lớp chăn, trực tiếp ngồi quỳ trên người Rhys, tay
nắm mái tóc dài rũ trên gối, cúi đầu, hôn như cắn lên môi Rhys, nụ hôn
mang theo bạo ngược và huyết tanh, kích khởi dã tính chôn sâu trong thân
thể nam nhân, hơi thở của hai người đều trở nên thô nặng.