DỊ THẾ ĐẠI LÃNH CHỦ - Trang 125

Không ai phát giác như vậy có gì không đúng. Tống Mặc sau khi biết

tình huống này, hạ quyết tâm phải cải thiện nó, nhưng một lời của lão John
khiến Tống Mặc lập tức ủ rũ.

Muốn có thầy thuốc, thì phải đi tìm Quang Minh giáo hội?

Từ lúc nào thầy thuốc và thần côn đã móc nối với nhau?

Quang Minh giáo hội sỡ dĩ có thị trường lớn ở đại lục như thế, ngay cả

quốc vương cũng không thể ngang nhiên đối địch giáo hội, chỉ vì các chủ
giáo trừ diễn thần côn ra, còn thường xuyên sắm thêm vai thầy thuốc. Y
thuật của họ chỉ truyền cho tu sĩ trong giáo hội, tuyệt đối không truyền ra
ngoài.

Muốn trở thành thầy thuốc, thì trước tiên phải trở thành tu sĩ. Ngay cả

thầy thuốc George trị bệnh cho Tống Mặc cũng là tu sĩ hữu danh vô thực
của Quang Minh giáo hội, nếu không phải lão John lấy ra ‘trọng kim’, cộng
thêm chút giao tình với lão Grilan, căn bản sẽ không tới chỗ nghèo mạt này.

Đương nhiên, giao tình có sâu cũng không thể thắng được giá trị của

kim tệ, thỉnh thoảng tới Grilan tán dóc thì được, thường trú là tuyệt đối
không thể. Hơn nữa y thuật của George thực sự không tính là inh, dù sao
hắn chỉ là một tu sĩ ‘hữu danh vô thực’. Cũng như đại đệ tử nhập thất và
đứa quét tước trước sơn môn, võ công có thể cùng một trình độ sao?

Nhớ lại mình bị một kẻ gà mờ trị liệu, còn ‘cam tâm tình nguyện’ vì thế

mà bỏ ra một món ‘tiền chẩn’ lớn, Tống Mặc liền cảm thấy thế giới này
không phải hắc ám bình thường.

Lâu dần, Quang Minh giáo hội lũng đoạn sự nghiệp y liệu của đại lục,

điều này khiến rất nhiều quốc vương vô cùng đau đầu. Tệ hơn nữa là,
những vị thần côn biết y thuật này, nhiệt tình đối với chính trị không phải
cao bình thường. Hơn nữa chính kiến thường xuyên sẽ đối nghịch với quốc
vương.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.