thúy, trong ma âm tấu vang, bắt đầu nhảy điệu vũ hỏa diệm mê hoặc lòng
người.
So với tiếng ca gột rửa lòng người của tinh linh, điệu vũ của ma tộc tràn
đầy mị hoặc và hơi thở hoa lệ.
Eo lưng lắc lư, cổ tay trắng trẻo linh hoạt, ngón tay có sơn móng đỏ
tươi, liên tục búng vào lòng mọi người, Rhys gác cằm lên vai Tống Mặc,
“Thân ái, thích không?”
“Nếu ta nói thích, ngươi sẽ làm thế nào?” Tống Mặc nghiêng đầu qua,
cọ trán Rhys, có lẽ do uống rượu, mặt y hơi đỏ, “Sẽ bịt mắt ta, không cho ta
xem?”
“Không, ta sẽ không làm vậy.” Rhys nắm ngón tay đã vẽ tới khóe môi
mình ra, nhẹ cắn lấy, “Ta sẽ đích thân nhảy cho ngươi xem.” Âm thanh dần
trở nên thấp trầm, mang theo mị hoặc không thể kháng cự, “Ta nhảy còn
đẹp hơn cả họ.”
Trong đầu đột nhiên nghĩ tới một cảnh tượng, Tống Mặc muốn cười,
cảm thấy được cánh tay đang làm loạn trên eo mình, Tống Mặc cười không
ra nữa.
“Đừng làm loạn.”
“Thân ái.” Hai mắt Rhys càng lúc càng trở nên mê ly, “Ta yêu ngươi.”
Rhys không phải lần đầu tiên nói thế với Tống Mặc, nhưng trước mắt
mấy ngàn người, nói mấy lời này… cho dù da mặt Tống Mặc có dày, cũng
chống đỡ không nổi. May là lực chú ý của mọi người đều ở trên mỹ nữ
khiêu vũ, chỉ có lão John là nhìn sang hai người một cái, nhưng không nói
gì cả.