ĐI TÌM ALASKA - Trang 78

Cuối cùng tôi đã hiểu được cái ngày ở Ban Bồi Thẩm: Alaska muốn

chứng tỏ rằng chúng tôi có thể tin cô ấy. Sống sót ở Culver Creek đồng
nghĩa với lòng trung thành, và cô ấy đã tảng lờ nó. Nhưng rồi cô ấy lại
hướng dẫn tôi. Cô ấy và Đại Tá đã nhận tội thay tôi để chỉ cho tôi đường đi
nước bước, để tôi biết phải làm thế nào khi thời điểm đến.

năm mươi tám ngày trước

KHOẢNG MỘT TUẦN SAU, tôi thức dậy lúc 6:30–6:30 vào ngày thứ

Bảy! Trong giai điệu du dương của Decapitation: tiếng súng tự động nổ
đùng đoàng, át cả tiếng nhạc nền nặng âm bass đầy đe dọa của trò chơi. Tôi
lăn qua và thấy Alaska kéo điều khiển lên cao và về phía bên phải, như thể
nó sẽ giúp cô thoát khỏi cái chết trước mắt. Tôi cũng có thói quen xấu tương
tự.

“Cậu tắt tiếng được không?”

“Bé Bự," cô ấy nói, vờ ra vẻ, “âm thanh là một phần trải nghiệm nghệ

thuật của trò chơi điện tử này. Tắt tiếng Decapitation chẳng khác nào đọc
lướt tác phẩm Jane Eyre.

Đại Tá dậy chừng nửa tiếng trước. Cậu ấy dòm hơi bực bội, nên mình bảo

cậu ấy sang phòng mình ngủ đi.”

“Có lẽ mình sẽ sang đấy ngủ chung,” tôi lờ đờ nói.

Thay vì trả lời câu hỏi của tôi, cô ấy cất một tràng, “Nghe nói Takumi kể

với cậu rồi. Ờ, mình mách lẻo Marya đấy, và mình xin lỗi, và mình sẽ không
bao giờ tái phạm nữa. Mặt khác, cậu có ở đây vào Lễ Tạ ơn không? Vì mình
thì có đấy.”

Tôi quay lưng lại về phía tường và kéo mền trùm kín đầu. Tôi không biết

mình nên tin Alaska hay không, và tôi rõ ràng đã chịu đủ bản tính khó đoán
của cô – lạnh lùng hôm nay, ngọt ngào hôm sau; lả lơi khó cưỡng trong
thoáng chốc, khó chịu dễ ghét giây tiếp theo. Tôi thích Đại Tá hơn: ít nhất
khi gã cáu kỉnh, gã vẫn có lí do.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.